Thời khắc quan trọng thì phải nhất trí đối ngoại chứ! Cứ giải quyết chuyện này đã rồi hẵng nói.
“Ngụy Trượng… Có chuyện đó không”, Vân Yên ra khỏi đình hóng mát.
“Ta… Chỉ là hành động vô ý mà thôi", Ngụy Trượng có vẻ lúng túng lắm.
“Thế thì bị đánh là đáng đời còn gì”, Vân Yên không hề nói úp nói mở.
Hành động vô ý? Tưởng lão nương đây là kẻ ngu à? Có cố ý hay không… Bản thân mình không biết ư?
“Không nói nhiều, giao bảo bối ra đây” trưởng lão Mộ Dung giơ tay, tức tối dữ dằn lắm.
Bịch!
Vân Yên không nói nhiều lời vô nghĩa, ném một cây đao ra: “Nào… Lại chém hắn đi!”
Những lời đó vừa được thốt ra, trưởng lão Mộ Dung cũng cuống tay cuống chân, ông ta đâu có dám! To gan đụng vào tử xem, lát nữa Dương Huyền Tông sẽ đến mời ông ta đi uống trà, còn uống thế nào thì cũng khó nói.
“Giao bảo bối ra, chuyện này xem như bỏ”, trưởng lão Mộ Dung nói.
“Đòi tiền không có, mạng có một cái”, Vân Yên đáp, cực kỳ nhanh gọn lẹ dứt khoát.
“Cô…”, trưởng lão Mộ Dung bị cô ta làm nghẹn họng.
“Chờ đó cho ta”, ông ta hơi rén nên vung tay áo bỏ đi.
Đi đâu ấy hả, tất nhiên là Giới Luật Đường tìm người để giải quyết vấn đề rồi, hôm nay Vân Yên tức tối lắm, muốn tìm người để trút cơn tức, cả chữ gia hỏa cũng đã nói ra rồi, thế nên… Không thể đứng đây lên mặt được.
Người đã đi rồi, nhưng chuyện này lại không thể để yên.
Đi ngang qua Triệu Bân, Vân Yên lại muốn đánh cho một trận.
Cũng may Lăng Phi cũng khá là hiểu chuyện, cười hơ hớ kéo sư phụ đi, không thể tiếp tục đánh thế được.
Triệu Bân hết sức thành thật, cứ lắc qua lắc lại trong gió.
Không thể nói đạo lý với nữ nhân… Nhất là nữ sư phụ… Cứ nói là sẽ bị đánh.
“Ngươi nên cảm ơn ta", Nguyệt Thần hít một hơi thật sâu, giọng nói cực kỳ trầm lắng, ngươi chịu đòn tốt như thế, công lao của bản thần là không thể bỏ qua được, bị đánh nhiều rồi, da dày thịt béo lên thì sẽ chịu đòn tốt thôi.
“Ta cảm ơn mười tám đời tổ tông nhà cô”, mặt Triệu Bân đen đến lạ.
Trò hề này đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Không biết khi nào Lăng Phi đã xuống núi, cảm giác chân núi sẽ an toàn hơn một chút.
Sư phụ là con cọp cái, giận ai dỗi ai, nếu không đánh được người ta cho thoải mái thì chắc chắn sẽ dần cho hắn một trận.
Lăng Phi đi rồi thì một đám người khác lại lên núi.
Vẫn là bọn Tô Vũ, tất nhiên là nghe Lăng Phi nói.
Tới đây chủ yếu là để biểu đạt một chút… Sự an ủi thân thiết.
Tiện thể… Chụp tấm hình.
Triệu Bân chẳng ngó ngàng tới, mấy con người này đúng là ngứa đòn.
Chờ ta thoát được rồi sẽ giải quyết từng người một, chụp… Chụp cái mốc xì.
Màn đêm lại lặng lẽ buông xuống.
Triệu Bân vẫn còn bị treo trên đó kia kìa? Cả cơm cũng chưa được ăn.