"Dù gì đó cũng là thê tử của Ma quân, ông nói như vậy là không đúng rồi".
“Nếu không phải tại tiện nhân đó thì ta cũng sẽ không bị phong ấn, Ma quân sẽ không bị chôn vùi và Ma vực cũng sẽ không bị tiêu diệt”, thây khô kích động nói, mỗi một câu đều là tiếng rít gào phát ra từ tận linh hồn chất chứa oán hận, thậm chí còn khiến cho thây khô chảy ra máu tươi.
Triệu Bân nghe vậy liền cảm thấy hồ đồ, nhưng có vẻ Thương Khung không lừa hắn.
Chuyện này... thật không thể tưởng tượng được.
Hắn đã xem qua bí quyển Ma gia, bên trong đó có ghi chép về việc Ma vực bị tiêu diệt nhưng hoàn toàn khác những gì mà Thương Khung đang nói.
Bây giờ xem ra phần lớn những thứ mà bí quyển ghi chép lại đều không chính xác.
Cũng đúng, thời gian đã trôi qua quá lâu, có rất nhiều bí mật đều đã bị chôn vùi.
Về phần ngày xưa đã xảy ra chuyện gì thì e rằng chỉ có người của ngày xưa mới biết được.
"Ma hậu là thê tử của Ma quân, sao có thể làm hại Ma quân được?", thật lâu sau Triệu Bân mới nhỏ giọng hỏi.
“Ngươi đã quá xem thường Phật gia rồi”, Thương Khung nhàn nhạt nói: “Ma quân coi ả ta là thê tử nhưng ả ta chỉ coi Ma quân là bàn đạp, tất cả mọi người đều biết điều đó chỉ có một mình Ma quân tự lừa mình dối người. Tình yêu thật sự là một thứ kì quái, một người uy chấn bát hoang như Bất Diệt Ma Quân cũng không thể thoát khỏi lời nguyền của tình yêu, nguyện ý cùng ả ta gia nhập Phật gia, nhưng ngài ấy là Ma, chẳng lẽ người của Phật gia lại tin ngài ấy hay sao? Ngài ấy vừa tiến vào Phật môn thì đã bị trấn áp, đường kiếm cuối cùng giết chết ngài ấy đã xuất phát từ chính tay của ả tiện nhân gọi là Ma hậu kia! Ngài ấy cả đời bá thiên tuyệt địa, không ngờ đến cuối cùng lại không thể vượt qua một chữ tình".
"Ma vực công phạt Phật thổ là vì cứu Ma quân sao?", Triệu Bân vội vàng hỏi.
"Nếu Ma quân không bị trấn áp thì Ma vực lại có thể bị đánh bại hay sao?", Thương Khung càng nói càng tức giận.
Đầu óc Triệu Bân lại choáng váng, không thể tin được.
Đây mới chính là lịch sử thật sự sao?
Hắn khó có thể tưởng tượng được khi bị người mình yêu nhất lừa dối thì tâm trạng của Ma quân năm đó như thế nào?
Nếu Liễu Tâm Như cũng giống như Ma hậu thì hắn sẽ còn đau khổ hơn phải chết.
Từ xưa đã có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Nhưng hắn không đồng ý.
Phải nói là anh hùng khó qua một chữ tình.
"Ngươi nói, buông hạ đồ đao, lập địa thành Phật".
"Ngươi nói, biển khổ vô biên, quay đầu lại là bờ".
"Nhưng tám ngàn năm nay, đến cuối cùng nhân gian vẫn là địa ngục".
Thương Khung lẩm bẩm, không biết là đang nói với Triệu Bân hay là tự nói với chính mình.