Ma sát cuồn cuộn nhấn chìm cả không gian vào trong bóng tối.
“Ngươi là Phật hay ma?”
Ma Hậu nhẹ nhàng đứng vững lại rồi hỏi một cách điềm tĩnh.
Ma Quân và Triệu Bân cũng muốn hỏi câu đó.
“Ta vốn dĩ từ bi, ngặt nỗi bận lòng với chuyện chúng sinh nên đành chọn cách chém giết để độ chúng sinh.”
Bát Nhã nói với giọng lạnh lùng không cảm xúc, giống như ấn ma chú, khắc trên bầu trời rộng lớn.
Nguyệt Thần nghe thấy mấy lời đó cũng phải bật cười, bỏ Phật thành ma, da mặt đúng là dày mới có thể nói mấy lời không biết xấu hổ như vậy, có điều, cô ta không hề thấy bất ngờ vì đã gặp quá nhiều người nhà Phật biết nói đạo lý còn hơn cả Bát Nhã.
“Ma cấm: Phật Thế Thiên!”
Bát Nhã khẽ niệm rồi đưa tay bấm ấn quyết.
Ba người Triệu Bân chỉ cảm thấy mọi thứ bỗng dưng tối sầm lại.
Triệu Bân không biết nhưng Ma Quân và Ma Hậu thì lại biết rất rõ, khi mọi thứ chìm vào bóng tối, thế giới hiện tại sẽ cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, hai người họ chưa từng nghĩ Phật dùng bí pháp cấm kỵ của Ma tộc mà tạo ra uy lực đáng sợ đến thế.
Vẫn chưa hết.
Sau khi bóng tối bao trùm mọi thứ, ở nơi xa xôi phía đông xuất hiện một mặt trời.
Tiếp đó, phía tây lại xuất hiện một mặt trăng, còn bầu trời ở giữa lốm đốm những ánh sao.
Bất kể là ánh sáng của mặt trời, mặt trăng hay của những vì sao cũng đều mang sức mạnh hủy diệt.
Ba người họ đều biết Bát Nhã muốn tiêu diệt mình trong bóng tối.
Như vậy,khi bóng tối không còn nữa, cô ta vẫn sẽ là Phật, vẫn là hóa thân của chính nghĩa và từ bi, với cô ta mà nói, quá trình không quan trọng, giết cũng được, độ hóa cũng chẳng sao, cô ta chỉ muốn ép cho ra nhân quả.
“Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ!”
Trong bóng tối không nhìn thấy Bát Nhã đâu, nhưng giọng của cô ta thì lại vang lên lanh lảnh.
Khi cô ta vừa dứt lời thì mặt trời, mặt trăng và các vì sao đều phát ra sức mạnh hủy diệt.
Vù!
Ma Quân hóa căn nguyên huyết mạch thành cung, dùng chân nguyên tiên lực biến thành tên rồi bắn ngược lên trời.
Mặt trời sáng chói bị tên của ông ta bắn thủng, ánh mắt trời đang chiếu rọi cũng vụt tắt ngay.
Cùng lúc đó, Ma Hậu ngưng luyện một tia sáng màu tím, chém thẳng lên mặt trăng.
Triệu Bân cũng rất bá đạo, hắn chọc kiếm lên trời, thân kiếm ảo biến dài vô tận.
Khí huyết cuộn trào, tiên lực dồi dào, hắn cầm Long Uyên khuấy động mây gió một cách mãnh liệt, mãnh liệt đến mức bầu trời đêm cũng nổi sấm sét, những vì sao nối tiếp nhau biến mất, ánh sao cũng tắt lịm theo.
Ưm…