Để mở cấm chú của bùa nổ thì cần chân nguyên, hắn mà dám lộ ra chân nguyên thì chắc chắn sẽ bị thanh niên áo đen phát hiện, nổ chết Hoa Đô là thật, nhưng hắn cũng sẽ bị thanh niên áo đen nhắm vào, không cẩn thận lại phải bỏ mạng.
“Là ai?”
Tiếng hét đầy tức giận thi thoảng lại vang lên, cũng trông thấy bóng dáng Hoa Đô.
Cách rất xa vẫn có thể nhìn thấy gương mặt dữ tợn không sao tả nổi, cầm thanh kiếm cứ như một kẻ điên, còn vết thương bị nổ đêm qua thì đã không còn, Triệu Bân nghĩ tên đó bị nổ thảm thế là do không kịp phòng bị, nếu dùng chân nguyên hộ thể trước thì đã không mất mặt đến thế.
Trong lúc nói chuyện, Hoa Đô đã đi đến gần đó, đi tới đâu gào tới đấy.
Triệu Bân lấy Long Uyên ra, thầm nghĩ xem có nên tặng cho Hoa Đô một cú tuyệt sát không, Hoa Đô bây giờ đang ở trạng thái cực kỳ nổi giận, cũng không hề đề phòng, hắn có đủ tự tin để giết hắn ta trong nháy mắt.
Nhưng hắn còn chưa kịp ra tay thì đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đầu Hoa Đô đột nhiên bốc lên một ngọn lửa đen ngòm.
Triệu Bân giơ tay lên, hắn nhìn sang cửa sổ phòng bên cạnh, dù nó không mở ra hẳn nhưng cũng có một khe nhỏ, dường như hắn có thể trông thấy thanh niên áo đen… Đứng trước cửa sổ, ngọn lửa màu đen đó chính là kiệt tác của hắn ta, đã mở thiên nhãn, với khoảng cách đó thì tất nhiên sẽ nhắm rất chuẩn, vấn đề ở chỗ rất khó đề phòng, hơn nữa cũng chẳng có ai biết người nào đã ra tay.
A…!
Tiếng hét thảm thiết của Hoa Đô nghe thật thê lương.
Người trên phố chợt lặng đi, đang yên đang lành sao lại bốc cháy thế.
“Thiếu chủ”.
Trưởng lão âm thầm bảo vệ Hoa Đô vội vàng gộp ba bước thành hai chạy tới.
Mọi người trên phố đều giật mình, bọn họ cũng không ngờ điều đó sẽ đến, không ngờ lại có người hành hung ngay trên đường cái như thế.
“Cứu ta”.
Hoa Đô ôm đầu, tiếng kêu rên thảm thiết.
“Ma luân huyết tế?”
Trưởng lão tộc Ám Dạ thấy ngọn lửa màu đen thì chợt biến sắc, có vẻ đã biết được bí thuật là gì.
Thế gian này có một loại đồng tử cực kỳ quỷ dị, nó được gọi là mắt Ma Luân, đó là cấm thuật bẩm sinh, hay có thể nói mắt Ma Luân là cấm thuật di truyền, cũng có thể gọi nó là Ma Luân Huyết Tế, trong phạm vi mắt có thể nhìn thấy, mục tiêu sẽ bị tấn công mà không cần báo trước, ngọn lửa màu đen đó không thể bị dập bởi thuật pháp bình thường, bởi vì nó không phải là ngọn lửa thực, một khi bốc cháy thì không đốt sạch sẽ không tắt.
Nhưng loại mắt đó đã biến mất ngàn năm nay rồi.
Không ngờ rằng nó vẫn còn được truyền thừa đến ngày hôm nay, hơn nữa thiếu chủ nhà họ lại trúng chiêu.
“Cố nhịn nhé”.
Trưởng lão Ám Dạ quyết định thật nhanh, một kiếm cắt đứt da đầu Hoa Đô.
Dù ngọn lửa Ma Luân rất khó dập tắt nhưng nói thẳng ra thì cũng dễ giải quyết, chỉ cần ngăn cách vật thể đó với ngọn lửa là được, cháy đến đâu thì chém đến đó, cũng may bọn họ đến đúng lúc, ngọn lửa đó vẫn chưa lan rộng, nếu không nó sẽ chẳng đơn giản là lột da đầu nữa, phải cắt cả nửa đầu cũng nên, nếu không ngọn lửa vẫn sẽ cháy mãi cho đến khi vật thể bị đốt thành tro mới thôi.