Tiếng ông ông vang lên, một cỗ quan tài nhô lên khỏi mặt đất.
Đây đúng là quan tài của vua Âm Nguyệt, được triệu hồi về từ vùng đất U Minh.
"Thuật trầm quan".
Tử Linh thầm nói, cô ta đã từng thấy người khác thi triển thuật pháp này.
Chỉ có điều, cách mà Triệu Bân thi triển thuật pháp không giống với người của tộc xác chết.
Ông!
Trong khi cô ta còn đang thì thầm thì cỗ quan tài đã trỗi dậy.
Giai đoạn tiếp theo thì vô cùng dọa người! Cỗ quan tài khổng lồ đang lắc qua lắc lại, nắp quan tài rung lên tới mức tưởng như muốn bật ra, từ các khe hở của quan tài còn có âm khí lan tràn ra, uy thế cường đại của cảnh giới Thiên Võ ầm ầm bộc phát, đừng nói tới Triệu Bân, ngay cả Tử Linh cũng bị chấn lui về phía sau mười mấy bước, uy áp bá đạo thiên địa này chắc chắn là của vua Âm Nguyệt rồi.
Cỗ quan tài lắc lư mạnh như thế, hiển nhiên là do vua Âm Nguyệt đã nổi giận.
Con mợ nhà ngươi, ông đây khó khăn lắm mới được ngủ yên giấc, ngươi lại muốn triệu hồi ông đây lên như thông linh thú sao?
Tử Linh biến sắc, có thể nhận ra vua Âm Nguyệt đang rất tức giận, dám làm náo loạn giấc ngủ của ông ta là đã xúc phạm đến uy nghiêm tối thượng, ông ta đang muốn xông ra khỏi quan tài đại khai sát giới.
Vậy là Triệu Bân không lừa cô ta.
Vùng đất U Minh trong truyền thuyết thật sự có tồn tại.
Mà chuyện đó cũng không quan trọng, quan trọng là vua Âm Nguyệt đã có dấu hiệu thi biến, thi thể vua Âm Nguyệt mà hiện thế thì thiên hạ sẽ đại loạn! Cảnh giới Thiên Võ không xuất hiện thì trên thế gian này không ai có thể ngăn cản được thi thể của vua Âm Nguyệt.
Hối hận.
Cô ta rất hối hận.
Cô ta hối hận vì mình đã không tin Triệu Bân, cũng hối hận vì đã không nghe Triệu Bân khuyên bảo.
Có tiếng xì xầm.
Trong giờ phút dầu sôi lửa bỏng, Triệu Bân lại đột nhiên mở miệng.
Hắn nói rất nhiều, nhưng hoàn toàn không dùng ngôn ngữ của người sống.
Tất nhiên đó là thi ngữ.