Chẳng lẽ là lực tái sinh?
“Thứ gì thế không biết”.
“Cấm chú phòng trộm?”
Triệu Bân đang chiến đấu cũng nói thầm trong lòng.
Từ lúc bắt đầu đánh đến giờ, hắn lén dùng trộm tiên thuật không chỉ là một lần nhưng chẳng hề hiệu quả, hay có thể nói là trên cơ thể ba người họ đều có thứ bí văn kỳ lạ nào đó, giơ tay trộm đồ nhưng chẳng thể trộm được bất kỳ một thứ gì.
Xem ra họ đều đã nhận được tin tình báo.
Chẳng hạn như Thánh Tử Ma điện, nếm quả đắng một lần rồi nên đã khôn ra, đề phòng trước, Vương Dương và Thánh Tử Ma sơn chắc cũng thế, đều khắc trên người bí văn lạ, thậm chí hắn trộm tiên thuật không có hiệu quả, trộm bảo bối cũng chẳng về tay, bùa chống bùa nổ lại càng không nốt, hắn còn đang muốn nổ chết họ mà?
Hết cách.
Dù nổ không chết nhưng cũng có thể đánh chết bọn họ.
Điều kiện tiên quyết là thiên địa biến hóa không xảy ra vào lúc này.
Ông!
Đúng là sợ gì có đó mà.
Khi hắn đang thể hiện sức mạnh thì khu rừng bỗng nhiên run lên ông ông.
Bốn người đang đánh nhau đều không kịp trở tay, bị dịch chuyển tách rời.
“Chán chết”, Triệu Bân thầm mắng một tiếng.
Sớm không tới muộn không tới, lại cố tình tới ngay lúc này.
Dứt lời, lại là tiếng bịch vang lên, có vẻ hắn gặp phải trở ngại, nói chính xác hơn là đụng phải ngọn núi, nói chính xác hơn nữa là đụng phải một thứ to đùng, to đến mức nào hả? Cỡ ngọn núi ấy, đúng vậy, đó chính là Thái Thượng Hung Hổ đang ngồi đó quan sát khắp nơi? Bị hắn đụng phải.
Triệu Bân thấy thế thì khóe miệng giật giật.
Cái thứ khổng lồ này không dễ chơi một chút nào.
Hả?
Ma Khôi run run, mở mắt ra.
Hắn ta đang ở đây chữa thương mà? Đột nhiên lại đụng trúng thứ gì đó, à không đúng, không phải là thứ, mà là một người, có vẻ quan mắt, nhìn kỹ lại thì đúng là mẹ nó quen mặt.
“Cơ Ngân.
Ánh mắt Ma Khôi chợt khựng lại, tia sáng sắc bén lóe lên.
Đúng là xa tận chân trời lại gần ngay trước mắt, tìm tên này suốt mấy ngày nay vẫn không tìm thấy, trước đó còn dùng thứ Ma Tâm kính dỏm kia chơi hắn ta một vố, nay lại dâng mình đến tận miệng, đúng là bất ngờ ngoài ý muốn.
Soạt!
Triệu Bân nghĩ cũng chẳng cần nghĩ, xoay đầu lập tức bỏ trốn.
Chỉ cần đánh với Ma Khôi thì tất nhiên là hắn không sợ, nhưng nếu là Thái Thượng Hung Hồ, thì thôi để Cửu Vỹ Hồ chơi vậy, nó to như thế, nhìn thôi cũng thấy sợ rồi, bàn về sức mạnh, nó không thua kém gì cửu vỹ đâu.
“Chạy đi đâu”.
Ma Khôi cười lạnh, giơ tay ra.
Đột nhiên, một cái vuốt hổ hư ảo vươn ra ngoài, đó là sức mạnh hung hổ, tuy chỉ là móng vuốt, cũng to không gì sánh được, Triệu Bân chỉ là một con châu chấu nhỏ xíu trước móng vuốt của nó, có thể nghiền nát trong nháy mắt.
Nhưng hắn ta lại không nỡ giết chết Cơ Ngân.
Cơ Ngân Thiên Tông ấy mà! Người đời ai lại chả biết trên người hắn toàn là bảo bối.
Nhân tài thế này phải mang về nghiên cứu cẩn thận.
“Sức mạnh ghê thật”, Triệu Bân giật mình.
Vuốt hổ hư ảo còn chưa đến gần mà sức mạnh đã ập tới.
Cũng may hắn có tốc độ rất nhanh, né tránh được đòn vây bắt.
“Cảnh giới Huyền Dương nho nhỏ mà còn muốn chạy?”
Ma Khôi khẽ nhếch miệng, lại một lần nữa giơ tay ra đập từ trên trời xuống.
Triệu Bân run sợ, một bàn tay của hắn ta thật sự rất nặng, như Thái Sơn đè trên đầu, hắn có lý do để tin rằng mình bị đập trúng sẽ bị nghiền nát như đống thịt vụn, đó chính là sức mạnh của Thái Thượng Hung Hổ.
Ầm!
Vuốt hổ đánh xuống ầm vang rung trời.
Nhìn xuống mặt đất, cả cái dấu móng vuốt khổng lồ.
Khí tràng quá mạnh mẽ, ngọn núi bên cạnh cũng bị đánh sập.
“Nguy hiểm thật”.
Ở một hang động cách đó mấy ngàn trượng, Triệu Bân xuất hiện.
Hắn khá may mắn vì gần đó có vài phân thân, hắn dùng thuật triệu hồi ngược để dịch chuyển đến nơi này, nếu không thì thật sự không cách nào đỡ nổi một vuốt đó, kẻ mạnh không phải Ma Khôi, mà là Thái Thượng Hung Hổ.
“Người đâu rồi?”
Ma Khôi nhíu mày, nhìn quanh.
Hắn ta không nhìn thấy nhưng Thái Thượng Hung Hổ lại thấy, tiểu võ tu đó trốn sang khu rừng bên kia, điều này khiến Ma Khôi rất khó hiểu, tốc độ người có nhanh đến mức nào thì nó cũng cách tận mấy ngàn trượng cơ!
Hắn ta không kịp nghĩ nhiều, tóm được đã rồi tính.
Hắn ta di chuyển thì chẳng sao.
Nhưng Thái Thượng Hung Hổ cũng di chuyển thì động tĩnh rất lớn, một chân đạp nát cả ngọn núi.
“Biến đi, sao lần này lại không chịu biến”.
Triệu Bân thầm mắng, liên tục nhìn lên trời.
Lần này nếu lại biến đổi một lần nữa thì hắn được cứu rồi.
Nhưng sau khi đợi rất lâu hắn vẫn không thấy thiên địa có thay đổi gì, khiến hắn luôn miệng chửi má nó, lúc cần biến thì không biến, lúc không cần thì cứ biến hóa bừa bãi như thế bộ vui lắm à, thích chơi ta có đúng không?
“Cơ Ngân, chạy đi đâu?”
Sau lưng, Hung Hổ Ma Khôi đuổi sát không tha.
Lời hắn ta có cả tiếng hổ gầm, như tiếng sấm rền vang cả vòm trời rung động.
“Có giỏi thì đừng dùng Hung Hổ”.
Triệu Bân mắng to, bỏ trốn không quay đầu lại.
Con người ấy mà! Lúc nên rén thì vẫn phải rén đi cho nó an toàn.
“Đến lúc nên ra rồi”.
Nguyệt Thần liếc nhìn Triệu Bân, nói chính xác hơn là nhìn tiểu Kỳ Lân trên người Triệu Bân, nó là một con Hỏa Kỳ Lân của hoàng tộc, dù chỉ là con non nhưng vẫn có thể cho Triệu Bân một sức mạnh khổng lồ, có sức mạnh đó, Triệu Bân có thể đánh với Thái Thượng Hung Hổ một trận, tuy không đánh lại nhưng cũng không đến nỗi bị đuổi đánh thế này.
Trên thực tế, tiểu Kỳ Lân cũng muốn hỗ trợ.
Nhưng nó lại không biết phải lấy sức mạnh của mình ra thế nào.
“Vẫn chưa đứng trước ranh giới sống còn”.
Nguyệt Thần chậm rãi nói, nếu thật sự đẩy Triệu Bân đến đường cùng, với tâm ý tương thông của Triểu Bân và tiểu Kỳ Lân, nhất định có thể khai thác sức mạnh bên trong nó, trong khoảng thời gian ngắn có thể đối đầu với Thái Thượng Hung Hổ.
Ầm! Ầm!
Vì vụ rượt đuổi này, Ma Vực lại không được yên bình.
Triệu Bân trốn cũng không có gì, Ma Khôi đuổi theo cũng chẳng sao, chủ yếu là do trạng thái của Ma Khôi đang là Hung Hổ, Thái Thượng Hung Hổ hư ảo bao quanh người Ma Khôi, nó vừa mới cử động thôi đã tạo thành động tĩnh lớn, dọc đường đạp đổ không biết bao nhiêu ngọn núi, không biết bao nhiêu ngôi đền bị nó san thành bình địa.
“Là Thái Thượng Hung Hổ”.
“Ôi mẹ ơi! Đang đuổi giết Cơ Ngân”.
“Lần này tên đó chết chắc”.
Động tĩnh lớn như thế, tất nhiên sẽ làm kinh động đến bốn phương tám hướng, một đám người gần đó đều ngẩn đầu lên, dù khoảng cách rất xa nhưng vẫn có thể trông thấy thứ khổng lồ đó đang chạy vội, rung động cả đất trời, tiếng hổ gầm như tiếng sấm vang bên tai cũng khiến vòm trời chấn động.
“Hay lắm”.
Tộc xác chết thấy thế bèn nhe răng cười.
Hay có thể nói là những người có thù oán với Cơ Ngân đều nhe răng cười, xem cực kỳ hào hứng, bọn họ đánh không lại Cơ Ngân, không có nghĩa là Ma Khôi cũng không đánh lại, nhìn lại xem Hung Hổ đáng sợ đến mức nào kìa.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Cơ Ngân sẽ bị giết chết.
Thế nên mới nói là đừng biến đổi vào ngay lúc này.
Ầm! Ầm! Rầm!
Mọi người cùng nhìn lên, tiếng ầm vang ngày càng rõ rệt.