Một người một xấp bùa nổ.
Đều là loại có thể khắc chế bùa chống nổ...
Bắt người ta chạy tới nơi xa để hỗ trợ, không thể để họ đi tay không được.
Sau đó có đánh nhau mà đánh không lại thì có thể tụ lại kích nổ để chạy trốn mà!
“Trẻ con dễ dạy!”, mấy lão già này đều vui vẻ ra mặt.
“Bùa khắc chế bùa chống nổ thì phải mang theo trong người, đừng cho nổ bậy bạ đấy”, Triệu Bân nhắc một câu.
Hắn vừa nói xong, mọi người nhướng mày.
Hai người trước đó bị cho nổ lại nhướng cao nhất.
Giờ họ mới biết vì sao bùa nổ của nữ soái lại nổ vang tới thế, hoá ra là do Cơ Ngân cho. Điều này có nghĩa hai người chính là vật thử nghiệm rồi, nghĩ lại mà thấy cả người đều đau.
“Trở về chúng ta cũng tìm nữ soái thử xem!”, hai ông già thầm nhủ.
Phía trước, nữ soái ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt đó khiến hai ông lão kia lạnh hết cả người.
Thuật đọc tâm là năng lực lợi hại, lúc linh lúc không, cứ hoạt động vào thời điểm quan trọng là được.
Ngược lại, cô ta lại nghe thấy những thứ khiến mình khó chịu.
Trở về phải cho hai lão già một “bài học” khắc cốt ghi tâm mới được.
“Đúng là một nhân tài!”
Âm thanh tặc lưỡi thổn thức vang lên suốt dọc đường.
Đám tiền bối này luôn phải thay đổi cách nhìn về Triệu Bân, lão tổ Hồng Uyên phí hết mười năm mà cũng không nghiên cứu ra bùa chú, tên này lại có thể thông thạo như vậy, bùa chú sư đúng là nghịch thiên mà!
Thấy ai cũng có phần, người đàn ông trung niên áo đen cũng không hề thiếu.
Mấy cao thủ Chuẩn Thiên đều giật mình, chẳng lẽ ông ta lại không sao?
Triệu Bân cũng định thần, lấy ủng chiến đấu màu tím có được từ Nguyên Anh ra.
Ngày nào hắn cũng chà rửa một lần.
Ngoại trừ thế, hắn còn bỏ vào cả đống hương liệu.
Thế mà giờ vẫn còn mùi hôi chân.
Được rồi, đây là ảnh hưởng tâm lý thôi!
Giờ vào Nam Vực, hắn cũng phải đổi giày, cấm chế trên ủng chiến đấu này thì hắn đã nghiên cứu triệt để, cũng cưỡng chế luyện hóa rồi, không cần bùa phi hành và bùa lơ lửng thì hắn vẫn có thể đi bộ trên không trung, nếu có đủ thời gian, không chừng còn có thể phục chế ra một đôi khác.
Còn có huyền giáp, hắn vẫn chưa kịp tái tạo.
May mà nữ soái không hay biết gì, nếu biết chắc sẽ kích động một hồi.
Thử nghĩ mà xem, trang bị cho mỗi người lính trong quân Xích Diễm một bộ huyền giáp thì sức chiến đấu không chỉ nâng cao một bậc đâu. Nếu cả quân Đại Hạ đều có huyền giáp thì tám vương triều sao dám bắt tay nhau ức hiếp?
Một đêm này họ bay qua mấy dãy núi.
Đến sáng sớm thì nghe thấy sóng biển vỗ về.
Dùng thị lực tốt nhất để nhìn là có thể thấy Nam Vực, còn có một đại dương mênh mông.
Trên bờ cát đa phần đều là trấn cổ, cũng có thể nói là chợ đêm, đây là nơi tiêu thụ, đào bảo, sưu tầm tin tức... tác dụng nhiều không kể xiết. Liếc một cái là có thể thấy được vỉa hè có bán đủ loại hàng, âm thanh rao hàng gọi mời chẳng khác nào một cái chợ mà.
Lại xem chủ quầy, xách ra một người thì chẳng ai đơn giản.
Nơi rồng rắn hỗn tạp thì thường đều là chốn ngọa hổ tàng long.
Dù là nữ soái, cô ta cũng không tránh được việc nhăn mày, nơi này có không ít cao thủ.
Để tránh bị hoài nghi, mọi người tách nhau ra.
Triệu Bân và nữ soái một nhóm, vừa đi vừa xem, hàng quán tuy nhỏ nhưng không ít bảo bối.