Lặng.
Cả tiểu viện tĩnh lặng đến đáng sợ.
Triệu công tử chẳng dám nhúc nhích vì đã bị hoàng phi khóa chặt, hắn có đủ lý do để tin rằng đạo hạnh của người phụ nữ này thậm chí theo kịp tốc độ của thiên nhãn thuấn thân, chỉ cần thoáng lơ đễnh cũng đủ bị bà ấy tiêu diệt.
“Bản lĩnh khá gớm nhỉ!”
Hoàng phi lên tiếng, phá vỡ vẻ im lìm của hiện trường.
Đêm nay bà ấy xuống lòng đất hoàn toàn là vì nữ soái.
Không ngờ, sau khi tiến vào đại địa linh mạch, bà ấy nhìn thấy một cái hang. Không gian dưới lòng đất tuy rộng, cái hang kia tuy được che giấu rất ẩn mật, nhưng khó lòng thoát khỏi khả năng nhìn trộm của bà ấy. Bởi vì muốn biết ai đã đào ra cái hang này nên mới đặt bẫy, có nghĩa là ôm cây được thỏ.
Thật không ngờ con cá lớn cắn câu nhanh đến vậy.
Bà ấy càng không thể ngờ rằng “con cá” hóa ra là Triệu Bân, đúng là một bất ngờ. Liên tưởng tới chân nguyên vô hạn của Triệu Bân trước kia, dường như mọi thứ bỗng chốc được giải thích rõ ràng. Chắc hẳn tên này đã giữ một phân thân ở dưới lòng đất để truyền tinh túy của đất mẹ lên trên, như thế, hắn sẽ có chân nguyên dùng mãi không hết.
“Chuyện này ngoài ý muốn thôi”.
Lại đến lúc thử thách khả năng diễn xuất rồi Triệu Bân tỏ ra rất nghiêm chỉnh.
Tất nhiên, để hoàng phi tin tưởng, hắn còn bịa ra lời nói dối trong lòng, bởi hắn biết hoàng phi đang đọc tiếng lòng của hắn, nếu không tiến hành đồng bộ thì không thể lừa được hoàng phi của Đại Hạ.
“Nói cho ta biết, ngươi tìm thấy đại địa linh mạch bằng cách nào”, hoàng phi mỉm cười nhìn Triệu Bân.
“Ta chỉ theo Ân Trú tiến vào đó thôi”, suy nghĩ của Triệu Bân đảo rất nhanh, cứ đổ tội cho lão tướng là xong.
“Nói năng cho đàng hoàng, hậu quả rất nghiêm trọng đấy”.
Hoàng phi tìm một chỗ để ngồi xuống, tiện tay rút cái kéo sắc lẻm và sáng loáng nhàn nhã cắt móng tay, còn lát nữa có dùng nó để cắt móng tay hay không thì không nói trước được.
“Nếu ta nói dối, sét đánh ngang trời!”
Triệu Bân khẳng định chắc như đinh đóng cột, lưng ưỡn rất thẳng.
Đùng!
Chuẩn thế cơ chứ.
Một tiếng sét trên bầu trời ập xuống rất đúng lúc.
Gương mặt của Triệu công tử thoáng sa sầm, ông trời cũng thật thú vị, ngày ngày mong trời làm sấm đổ mưa thì không thấy gì, bây giờ thì hay rồi, hắn đang thề thốt mà bên ấy lại có động tĩnh.
Định làm ta tức chết chứ gì?
“Hoàng phi minh giám, ta thực sự chỉ đi vào theo ông ta thôi”, ánh mắt của Triệu Bân rất chân thành. Thề thốt hiển nhiên không hữu dụng, lừa trời lừa đất lừa chính mình lừa thêm hoàng phi Vũ Linh phải dựa vào diễn xuất của bản thân.
Hoàng phi không tin, bà ấy vẫn còn nghiêm túc cắt móng tay.