Luyện thể Thánh tử Thi tộc hết ba ngày, Thái Âm chân khí đang dần dần bị thiên lôi luyện hóa.
Về phần lệnh truy nã, Triệu Bân không hề lo lắng.
Vương Dương nghĩ muốn giết chết hắn bằng cách này, đạo hạnh đúng là vẫn còn quá kém.
"Cái tên đó thật bình tĩnh", tam trưởng lão hít sâu một hơi, nhìn về phía ngọn núi.
"Chẳng có việc gì, cùng lắm là không ra ngoài nữa", lục trưởng lão thản nhiên nói.
Lời này là sự thật.
Thành Thiên Thu là một nơi tốt, Triệu Bân không ra khỏi thành thì cũng không ai có thể tìm ra hắn, mặc dù có tìm thấy hắn thì cũng không ai có thể vào đây được, thậm chí ngay cả Hồng Uyên cũng phải ở ngoài thành đợi, hắn có bị truy nã hay không cũng không quan trọng, bọn họ không ngại lại ra ngoài gây thêm động tĩnh lớn, chẳng hạn như... bắt cóc tống tiền.
Phá!
Trong khi bọn họ đang nói chuyện thì từ trên đỉnh núi bỗng truyền đến một tiếng quát khẽ.
Thái Âm chân khí đã bị luyện hóa thành một luồng khí màu đen từ bên trong cơ thể của Thánh tử Thi tộc bay ra ngoài, Triệu Bân một tay bắt lấy nó, đặt ở trước mắt chăm chú xem xét, Thái Âm chân khí này lạnh như băng, mặc dù đã thành vật của hắn nhưng vẫn tỏa ra hàn ý mãnh liệt, nếu như người khác đụng phải nó thì hơn phân nửa sẽ bị đóng băng đến chết.
"Không tồi".
Triệu Bân mỉm cười, đưa Thái Âm chân khí vào đan hải.
Thái Âm chân khí đã bị luyện hóa cho nên trở nên vô hại với hắn, nó dễ dàng chìm vào trong đan hải, bị chân nguyên của hắn trấn áp khiến cho hàn khí biến mất, đan xen với Huyền Hoàng Khí trong đan hải.
"Thử xem uy lực".
Triệu Bân đứng yên, chắp hai ngón tay chỉ vào một tảng đá.
Cùng lúc đó, hắn triệu hồi Thái Âm chân khí chảy vào giữa hai ngón tay bắn ra ngoài.
Keng!
Thái Âm chân khí bắn ra ngoài, tự thành kiếm khí.
Nhìn từ bên ngoài thì trông nó giống như một thanh kiếm đen tuyền đang đâm xuyên qua tảng đá.
Ầm! Ầm!
Sau đó, Triệu Bân lại liên tiếp ra tay.
Lần thứ hai, dùng thiên lôi.
Lần thứ ba, dùng Huyền Hoàng Khí.
Ba lần ra tay của hắn khiến cho tảng đá lớn trước mặt bị chọc ra ba lỗ thủng, bất luận là lôi điện màu vàng, Huyền Hoàng Khí màu tím hay Thái Âm chân khí màu đen thì đều có lực xuyên thủng rất mạnh mẽ.
“Được lắm”, Triệu Bân nhếch miệng cười.
Uy lực của Thái Âm chân khí còn mạnh hơn so với hắn tưởng tượng.
Hắn hết sức vui mừng, Thánh tử Thi tộc nằm trên giường đá thì lại hết sức thống khổ, khí thế giảm mạnh, khuôn mặt đau đớn đến vặn vẹo, thất khiếu chảy máu, bên trong cơ thể của hắn ta không còn Thái Âm chân khí cho nên tinh thần của hắn ta như cũng đã bị rút ra hết.
Tuy nhiên, hắn ta vẫn còn sống.
Triệu công tử cảm thấy khá tiếc khi giết chết hắn ta, thân xác này vẫn còn có thể dùng để đòi tiền chuộc.
"Ôi!"
Đại trưởng lão đã lên đỉnh núi, liếc mắt nhìn liền thấy Thái Âm chân khí.
Tam trưởng lão cũng lanh lẹ bay tới.
“Thái Âm chân khí trong truyền thuyết quả nhiên không phải là chuyện đùa”, tam trưởng lão kinh hãi nói, thổn thức không ngừng, hai bàn tay nắm chặt. Thái Âm chân khí chính là một khối băng hàn ngàn năm có thể tùy ý xâm nhập vào khí lực của người khác.
"Hay là bán cho lão phu đi?", nhị trưởng lão ngập ngừng hỏi.
Phụt!
Đáp lại lão ta, chỉ thấy Triệu Bân điên cuồng phun máu.
Nhị trưởng lão giật giật khóe miệng.
Không bán thì thôi, sao lại còn phun máu?
Hự!
Triệu Bân rên rỉ, trong mắt tràn đầy thống khổ.
Chắc chắn là hắn đang rất đau đớn, thậm chí ngay cả tâm thần cũng bị hoảng hốt, lảo đảo đứng không vững, khuôn mặt vốn đang hồng nhuận của hắn ngay lập tức trắng bệch, đôi mắt lanh lợi cũng dại ra, khí huyết dồi dào trong nháy mắt xuống dốc không phanh.
Thật đúng là:
Cơ duyên luôn luôn đi kèm với tai họa.
Mà lần này tai họa đến với hắn còn đặc biệt mãnh liệt, không chỉ khiến cho tuổi thọ của hắn suy giảm mà còn khiến cho tinh thần của hắn suy giảm, điều này thể hiện rõ ràng qua thần thái của hắn, dường như hắn đã sắp ngã quỵ rồi.
"Không đúng".
Đại trưởng lão cau mày, nắm lấy cổ tay Triệu Bân.
Hai trưởng lão còn lại thấy lạ cũng bước tới.
"Không có bệnh mà!"
Thật lâu sau mới nghe đại trưởng lão nói.
Nhị trưởng lão cùng tam trưởng lão cũng vươn tay ra nắm lấy cổ tay Triệu Bân, nhưng sau mười mấy giây cũng bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể quét nhìn Triệu Bân từ trên xuống dưới, cố gắng phán đoán xem đây là tình huống gì.
Đúng vậy! Đây là tình huống gì?
Đây là chuyện mà Triệu Bân cũng muốn hỏi.
Tai họa ập đến khiến cho hắn trở tay không kịp.
"Ta phải nghỉ ngơi một chút".
Triệu Bân run rẩy ôm trán nói.
Vừa nói xong thì hắn liền gục đầu xuống, tinh thần của hắn đã bị rút ra hết, nói ngất liền ngất, mặc dù đã ngất đi nhưng trên khuôn mặt nhỏ vẫn hiện lên sự thống khổ, hai hàng lông mày cau lại thật chặt.
"Quỷ dị".
Đại trưởng lão nói xong liền đưa Triệu Bân đi.
Triệu Bân ngủ một giấc tận năm ngày.
Trong khoảng thời gian này ba vị trưởng lão không ngừng lui tới xem xét, họ cũng đã đọc biết bao nhiêu bí quyển của Ma gia nhưng cũng không tìm ra được manh mối gì.
Trong căn phòng yên tĩnh.
Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng rên rỉ của Triệu Bân.
Nhìn thần thái của hắn cũng đã trở nên thống khổ hơn không ít.
Gương mặt quỷ ác niệm đã nhân cơ hội Triệu Bân ngủ say mà chạy ra gây rối, ăn mòn tinh thần của Triệu Bân, thần thái của Triệu Bân bây giờ chính là thần thái của nó, bất luận nhìn thế nào cũng trông giống một ma đầu.
Ngao hú!
Tiểu Kỳ Lân gầm nhẹ, trong mắt hiện lên hung quang.
Gương mặt quỷ ác niệm chậm rãi rút đi, đây chính là đạo lý vỏ quýt dầy có móng tay nhọn, ác niệm không sợ Triệu Bân nhưng lại rất sợ Kỳ Lân, nguồn năng lượng của thánh thú trong cơ thể cũng có thể khắc chế được tai họa, hơn nữa tiểu Kỳ Lân cũng rất linh mẫn, ngay khi gương mặt quỷ tác loạn thì nó liền biết nhảy ra hộ chủ.
Đến ngày thứ chín Triệu Bân mới tỉnh lại.
Sau hơn mười ngày ngủ say, hắn đã khôi phục lại.
Nhưng căn bệnh quỷ dị của hắn cho đến nay vẫn không có ai tìm ra manh mối, ngay cả Hồng Uyên cũng không thể tìm ra thì đừng nói đến ba vị trưởng lão ở đây, sợ là chỉ có một mình Nguyệt Thần mới có thể cho hắn một đáp án xác thực.
Tất nhiên là Nguyệt Thần biết.
Đáng tiếc, cô ta không có thời gian để chiếu cố hắn.
Hôm nay, hắn rời khỏi núi Bất Tử.
Cũng trong hôm nay hắn đã bị trấn ma ti bắt giữ. Hắn vừa tới cổng Đế Đô liền bị bắt, nói ra cũng thật trùng hợp, người bắt hắn chính là bạn cũ của hắn: Tử Đô. Tử Đô không chỉ là đệ tử Thiên Tông mà còn là một tiểu thống lĩnh của trấn ma ti, vì muốn bắt Cơ Ngân, hắn ta đã trấn thủ ở đây mười mấy ngày, vốn nghĩ không có cơ hội gì nhưng không ngờ hôm nay Cơ Ngân lại tự chạy tới đây.
"Chạy đi, sao không chạy nữa?"
Tử Đô cười âm hiểm, trông hết sức đáng sợ.
Sau nhiều ngày, Cơ Ngân cuối cùng cũng đã bị bắt.
Triệu Bân không nói lời nào, chỉ liếc mắt nhìn Tử Đô, con mợ nó, con mắt nào của ngươi thấy ta đang muốn chạy vậy?
"Mang đi".