Nếu không phải tận mắt trông thấy, hắn không thể biết được lúc nhỏ môn chủ La Sinh Môn đáng yêu đến thế, khiến hắn muốn giơ tay ra nhéo nhéo gương mặt đó.
Trên thực tế, hắn cũng đưa tay ra thật.
Hừm… cảm giác khá đấy.
Hắn đang nhìn cô ta, môn chủ La Sinh Môn cũng đang nhìn hắn, ngẩng cái đầu nhỏ, chớp đôi mắt to, tuy không tìm ra chút tạp chất nào, nhưng ánh mắt hết sức mơ màng.
Triệu Bân trông thấy mà không khỏi nhướng mày: “Mất trí à?”
Không ai trả lời hắn.
Thần thái của môn chủ La Sinh Môn lúc này chính là đáp án tốt nhất.
Chắc chắn mất trí nhớ rồi.
Nếu không, tại sao hắn nhéo mặt cô ta mà cô ta không có phản ứng gì, giống như một em bé mới sinh, ký ức trống rỗng như trẻ sơ sinh, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ.
Triệu Bân gượng cười.
Huyết mạch đúng là quá huyễn hoặc, chuyện nhảm nhí gì cũng có thể xảy ra, giống như môn chủ La Sinh Môn, thoát biến thất bại, lập tức cải lão hoàn đồng.
Nghĩ kỹ lại, cũng khá may mắn rồi.
Chí ít vẫn giữ được tính mạng.
Tính mạng còn thì còn khả năng quay trở lại.
Ọc ọc!
Lúc hắn đang nhìn thì âm thanh này đột ngột vang lên.
Triệu Bân tiện tay lấy ngay linh quả đưa cho môn chủ La Sinh Môn.
Bạn nhỏ này hăng hái ôm lấy linh quả ăn ngon lành, thỉnh thoảng còn cười khanh khách.
“Thứ này… còn đáng tiền không nhỉ?”
Triệu Bân sờ cằm, đánh giá môn chủ La Sinh Môn từ trên xuống dưới.
Mỗi khi nhắc đến tiền, ánh mắt của môn chủ La Sinh Môn lại liếc xéo.
Không phải báu vật thì là tiền.
Cô ta dạy dỗ đồ đệ kiểu gì thế nhỉ.
Mấy ngày sau đó, Triệu Bân có việc để làm. Hoặc là tìm báu vật, hoặc là xem tinh tượng, mà việc hắn làm nhiều nhất là ngắm nhìn môn chủ La Sinh Môn, thỉnh thoảng lại lôi ra nghiên cứu một phen.
Nếu tính bằng gam để bán, chẳng phải lỗ chết sao.
Dừng rồi!
Không biết mấy ngày sau, ánh mắt Triệu Bân chợt lóe lên.
Trận pháp trong cấm địa đã ngừng biến động, hoàn toàn tương xứng với tinh tượng trên trời, điều này cũng tức là bọn họ đã có thể ra ngoài, lối thoát đã xuất hiện trên bầu trời.
Và cũng chỉ có mình hắn nhìn thấy được.