Môn chủ La Sinh Môn nghe thấy nhưng không trả lời. Cô ta đâu có ngốc, nếu bây giờ cô ta nói ra thì nói không chừng sẽ bị giết ngay, loằng ngoằng cả buổi, hóa ra tên nhóc này muốn có được bảo vật của cô ta thôi.
Triệu Bân không hỏi thêm, chỉ lo húp canh.
Không nói cũng không sao, sớm muộn gì cô cũng nói thôi.
Thẩm vấn ấy mà, hắn cũng rất chuyên nghiệp, bao nhiêu hình thức tra tấn như vậy, ít nhất cũng phải có một loại phù hợp với môn chủ La Sinh Môn thôi, cô có nhiều tiền và bảo bối như vậy thì phải chia cho ta một ít chứ.
Trời càng lúc càng về khuya.
Triệu Bân đốt thêm vài cây củi rồi ngủ say dưới gốc cây.
Môn chủ La Sinh Môn thì không ngủ được, ngồi một mình tại chỗ, cũng không biết trong đầu đang nghĩ gì mà thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sang Triệu Bân với vẻ hoài nghi. Không biết hắn làm cách nào khôi phục được tu vi, mới có mấy ngày không gặp mà sao khí đã thay đổi, còn cả khí căn nguyên huyết mạch cũng dồi dào khác lạ, dồi dào hơn bất cứ cảnh giới Địa Tạng nào mà cô ta từng gặp.
“Huyết mạch đặc biệt!”
Môn chủ La Sinh Môn lẩm bẩm, chỉ mình cô ta có thể nghe thấy.
Cô ta là cảnh giới Thiên Võ, dù cho đã cạn kiệt tu vi nhưng vẫn còn kiến thức và ánh mắt mà, không thể nào nhìn nhầm, Cơ Ngân có huyết mạch đặc biệt, hơn nữa còn là một loại huyết mạch cực kỳ thần bí và bá đạo.
Vì nhận ra nên mới càng thấy hoài nghi hơn.
Trước khi vào cấm địa, Cơ Ngân cũng không có huyết mạch đặc biệt, chẳng lẽ sau khi vào cấm địa, hắn lại đạt được tạo hóa, thừa hưởng huyết mạch truyền thừa? Lúc này, cô ta lại nghĩ tới tế đàn, động tĩnh trước đó lớn như vậy, có khí căn nguyên huyết mạch tràn ra, hiển nhiên Cơ Ngân có liên quan tới nó.
“Ngươi đánh gục được hắn sao?”
Tiếng lòng của môn chủ La Sinh Môn như thế, mang theo ý tự giễu.
Lời này cũng không có sai, từ đêm cô ta bắt Cơ Ngân thì bản thân cũng chẳng yên thân lúc nào, lần sau thảm hơn lần trước. Khi vào cấm địa, cô ta thảm thiết thế này, Cơ Ngân lại có tạo hóa, so sánh như thế đúng là đả kích quá lớn, ấy thế mà tên này còn cứu cô ta.
Cơ Ngân không giết cô ta, điều này làm cô ta bất ngờ.
Vì việc bất ngờ này, cô ta còn nhìn hắn thêm vài lần.
Trên người Cơ Ngân mang theo sự tang thương không hợp với tuổi của hắn, khiến người ta bất giác cho rằng phía sau người thanh niên này còn chứa đựng rất nhiều chuyện xưa không muốn cho ai biết.
Chợt, Triệu Bân mở bừng mắt, ngồi bật dậy.
Môn chủ La Sinh Môn không kịp đề phòng, bị giật mình run lên một cái.
Vèo!
Triệu Bân lên mỏm đá, ngửa đầu nhìn bầu trời.
Hắn nhìn chăm chú, ánh sáng trong mắt càng thêm thâm thúy, còn có một ải khảo nghiệm. Có được huyết mạch truyền thừa không đồng nghĩa là có thể ra ngoài, nếu muốn ra ngoài thì phải tìm được cửa mới được, như vậy mới tính là hoàn thành, mà huyền cơ của cấm địa này lại ở trên bầu trời.
Đúng vậy, là tinh tượng!