Sức mạnh rót vào đan hải của Triệu Bân đã biến thành một con Cửu Vĩ Hồ hư hư ảo ảo, kích thước cũng không quá lớn bởi vì quá trình chia tách chỉ vừa mới bắt đầu, theo thời gian thì kích thước sẽ dần dần tăng lên cho đến khi sức mạnh được chia tách hoàn toàn, đến lúc đó mới có thể nói là công đức viên mãn.
Quá trình này không chỉ kéo dài mà còn rất đau đớn.
Mà đau đớn nhất vẫn là Long Phi.
Quá trình chia tách sức mạnh cũng gây ra đau đớn tương tự như bị rút gân khoét cốt.
Triệu Bân cũng không khá hơn là bao, bao nhiêu năng lượng dồn vào trong cơ thể hắn, liên tục tác động cực mạnh vào khí lực, tứ chi xương cốt, ngũ tạng lục phủ, kỳ kinh bát mạch... giống như giáng từng búa vào cơ thể hắn.
Sự đau đớn này còn kinh khủng hơn lúc luyện thể.
Cũng chính vì như vậy mà xương cốt kinh mạch của hắn mới có thể rèn luyện, trở nên càng cứng rắn càng dẻo dai, đan hải của hắn khi nhận được sức mạnh Cửu Vĩ lại trở nên mênh mông hơn, cho phép hắn tích trữ nhiều cơ duyên hơn.
Nhận một nửa sức mạnh Cửu Vĩ đúng là một cơ duyên không tầm thường.
Đây mới chỉ là sự khởi đầu, một khi quá trình chia tách hoàn thành thì mới là nghịch thiên tạo hóa.
Hửm?
Trong chốc lát, Triệu Bân đột nhiên mở mắt ra thoáng liếc nhìn Hồng Tước.
Hắn vẫn chưa thể nhìn rõ dung mạo của Hồng Tước, nhưng hắn có thể nhận ra năng lượng của Hồng Tước.
Chính vì nhận ra cho nên hắn mới giật mình.
Quả nhiên lúc trước hắn đoán không sai, hắn chắc chắn đã từng gặp Hồng Tước.
Hoặc là nói, tất cả mọi người ở đây đều đã từng gặp qua.
"Làm sao có thể là cô ta?"
"Không thể nào!"
Triệu Bân nghĩ thầm, trên mặt lộ ra vẻ bối rối.
Chuyện này khiến cho hắn trở tay không kịp, tinh thần chấn động làm tế đàn rung chuyển.
"Vứt bỏ tạp niệm, cố thủ tâm mạch".
Hồng Uyên hừ lạnh một tiếng, tất nhiên là ông ta đang nói với Triệu Bân, thời khắc mấu chốt đừng có mà làm hỏng việc.
Triệu Bân vội vàng nhắm mắt mặc niệm tĩnh tâm quyết.
Mấy người Dương Huyền Tông trấn giữ bên ngoài đều im lặng không dám quấy rầy.
Vẫn là Đại Tế Ti bình tĩnh nhất, lão ta đã tìm được một đình nghỉ mát để ngồi xuống, lẳng lặng uống trà.
"Cái tên đó sắp một bước lên trời rồi".
Trên đỉnh Thanh Vũ, Kiếm Nam đang cầm kính viễn vọng nhìn dị tượng trên đỉnh Ngọc Linh, sau đó đặt nó sang một bên và dụi mắt. Trên đỉnh Ngọc Linh có cấm chế không cho người khác nhìn lén, hắn ta không để ý liền bị cấm chế làm cho đau mắt.
Không chỉ có hắn ta, Tô Vũ và những người khác cũng như thế.
"Khi hắn trở về thì còn oách tới mức nào".
Tô Vũ tặc lưỡi, mọi người bên cạnh đều ho khan.
Giữa bọn họ và Cơ Ngân có sự chênh lệch rất lớn, kiếp này cũng không thể thay đổi được nữa.
"Từ nay nên lo việc nịnh bợ hắn đi là vừa".
Lăng Phi xách bầu rượu lên uống một hơi.
Vừa nói, Lăng Phi vừa liếc nhìn Mục Thanh Hàn, Xích Yên, Thanh Dao và U Lan.
Mấy nữ nhân này không có thời gian để ý đến Lăng Phi, bọn họ đều đang bận dán mắt lên bầu trời xem dị tượng, khung cảnh này quả thực quá huyền diệu, thân ảnh của con Cửu Vĩ Hồ đang càng lúc càng khổng lồ tựa như một ngọn núi.
“Sư muội, về sau muội nhất định phải cẩn thận”, trên đỉnh Tử Trúc, lão Chư Cát khoanh tay nói, ông ta đang nói với Vân Yên, cô ta cũng chưa đi nghỉ, đang đứng trên đỉnh núi xem dị tượng.
Lời khuyên của ông ta là sự thật.
Với tính tình nhỏ nhen của Triệu Bân, nếu như hắn có cơ duyên một bước lên trời thì nói không chừng hắn sẽ ngay lập tức đi tìm Vân Yên tán gẫu, về phần tán gẫu như thế nào, là tán gẫu trên giường hay trên cây thì đều tùy thuộc vào tâm trạng của Triệu Bân. Thành thật mà nói thì hắn cũng đã từng nghĩ đến ngày đó, càng nghĩ lại càng cảm thấy phấn khích.
"Hắn dám?"
Vân Yên tuy không đáp lời nhưng thần thái đã nói lên tất cả.
Chuyện đó cũng khó nói, dù sao ai đó cũng thường hay ghi thù.
"Không tồi".
Trên một đỉnh núi của nội môn, Huyễn Mộng đang nở nụ cười.
Chờ xem! Dưới sự dẫn dắt của Ma Tử và Triệu Bân, Ma gia chắc chắn sẽ viết nên một trang sử huy hoàng mới.
Có người vui thì cũng có người buồn.
Chẳng hạn đám người Ngô Khởi, ai nấy đều đang nghiến răng nghiến lợi.
Bọn họ đều đang mong việc chia tách Cửu Vĩ sẽ gặp phải biến cố, nếu Cơ Ngân chết bất đắc kỳ tử thì càng tốt.
"Xảy ra biến cố đi!"
Nội gián của các thế lực thù địch bên trong Thiên Tông cũng đều đang cầu nguyện.
Cấp trên đã có mệnh lệnh, khi thời cơ đến, có thể quấy rối thì phải ngay lập tức đi quấy rối.
Tuy nhiên, đại trận của Thiên Tông thì ai dám quấy rối! Bên ngoài đỉnh Ngọc Linh có hoàng ảnh vệ trấn thủ chặt chẽ, đừng nói là người, ngay cả một con ruồi cũng không thể nào vào được.
Cho dù có thể tiến vào thì cũng không ai có thể tạo nên sóng to gió lớn.
Phải biết rằng, trên đỉnh Ngọc Linh không chỉ có mấy chục vị cường giả Chuẩn Thiên mà còn có năm vị cường giả Thiên Võ, một đội hình đáng sợ như vậy thì đừng nói tới bọn họ, ngay cả có một cường giả Thiên Võ khác xuất hiện ở đó mà không có sự cho phép thì cũng sẽ bị đánh thành cát bụi.
Cho nên mới nói, lúc nào nên an phận thì phải an phận.
Gầm!
Tiếng gầm của Cửu Vĩ Hồ vang vọng khắp Thiên Tông.
Bóng người mênh mông bên ngoài Thiên Tông.
"Sức mạnh Cửu Vĩ thực sự đã chia tách rồi sao?"
"Còn có thể giả được sao, Ngũ Đại Thiên Võ cũng đều đã tới cả rồi".
"Cơ Ngân lần này có thể phát triển vượt bậc, hắn đã nhận một nửa sức mạnh của Cửu Vĩ, nhất định là tiền đồ vô lượng. Chờ xem! Chẳng những hắn có thể trở thành phò mã Đại Hạ mà tương lai còn có thể trở thành chưởng giáo Thiên Tông".
Những tiếng bàn tán xôn xao liên tục vang lên.
Tuy nhiên, không ai có thể lên núi xem náo nhiệt, không phải là bọn họ không muốn vào mà là không được vào, hoàng ảnh vệ trấn thủ hết sức nghiêm ngặt, thậm chí còn có cả quân của trấn ma ti và ngự lâm quân đang đi tuần tra xung quanh.
Vòng vây chặt chẽ như vậy, làm gì có ai dám xông vào tìm kích thích!
Bên trong tiếng bàn tán cũng có rất nhiều tiếng tặc lưỡi thổn thức, lúc trước bọn họ đều cho rằng Cơ Ngân chỉ là tên nhóc đi cửa sau vào Thiên Tông cho nên không tiếc lời trào phúng hắn, nhưng sự thật đã vả vào mặt của bọn họ một cú thật đau, tỷ thí tân tông một trận thành danh, đến nay lại có cơ hội một bước lên trời.
Mệnh, đây chính là mệnh của hắn, không phục không được.
Cho nên mới nói, kể từ lúc này không ai có thể khiêu khích Cơ Ngân được nữa.
Hự!
Trên đỉnh Ngọc Linh, những tiếng kêu rên vẫn không ngừng vang lên.
Thần sắc Long Phi tràn đầy thống khổ, mà Triệu Bân cũng không hề khá hơn.