Thế giới rộng lớn như vậy, có biết bao nhiêu người như vậy, xác suất gặp phải biến động không gian là vô cùng nhỏ nhưng không ngã trúng ai mà lại tông phải Triệu Bân, vậy chẳng phải là duyên phận nữa sao? Cô ta tìm lâu vậy mà vẫn không tìm ra được, vẫn là biến động không gian hữu dụng, trúng liền phát một, mặc dù phải đổ máu nhưng cô ta đã thật sự tìm được Triệu Bân rồi.
“Bà mẹ nó!”
Triệu Bân nằm bò trên mặt đất, cơ thể liên tục co giật.
Chắc có lẽ hắn đã bị tông đến đừ người mất rồi nên không biết đấy là nữ soái.
Hắn mắng “Bà mẹ nó” rất mạnh miệng.
“Cơ Ngân?”
Nữ soái thấy hắn thì liền ngây ra.
Không sai, là Cơ Ngân, cô ta đã tìm hắn cả ngày rồi.
“Tiền bối, trùng… Hợp thật!”
Triệu Bân thấy nữ soái thì ho ra máu, mới đó còn mạnh miệng mắng, giờ thì đã rụt cổ lại ngay lập tức rồi.
Đã nói rồi mà, người bình thường không thể có uy lực lớn như thế. Nếu như là nữ soái thì chuyện đó rất bình thường, cô gái này là cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh cao thứ thiệt, mạnh lắm chứ chẳng chơi. Cô ta không tông hắn thành máu thịt lẫn lộn là đã may mắn lắm rồi, chủ yếu là hắn thấy ấm ức, thế giới lớn đến vậy, người nhiều đến vậy, sao cô lại nhắm chuẩn đến thế? Không bị mấy lão già đó đập tàn phế mà lại bị cô tông đến bán thân bất toại.
Nữ soái vội vã đứng dậy và tiện thể kéo Triệu Bân lên.
Chắc chắn Triệu công tử không thể đứng lên nổi nữa.
Cú tông đó đã làm xương cốt cả người hắn nát vụn gần hết, có thể đứng dậy được mới lạ.
Nữ soái cũng chẳng khá hơn là mấy, cô ta loạng choạng rồi ngã xuống đất. Trước đó cô ta cũng gặp phải biến động không gian và bị thương còn nặng hơn cả Triệu Bân trước đó. Nguyệt Thần nói không sai, biến động không gian là chuyện không thể biết trước, đồng thời cũng là biến cố tiềm ẩn giữa các kẽ hở không gian, vết thương do không gian tạo ra cũng phân nặng nhẹ, là do cô ta không may mắn, gặp phải loại khá mạnh nên mới bị thương nặng đến vậy.
“Ta hiểu rồi!”
Nữ soái lẩm bẩm, cuối cùng thì cô ta cũng đã hiểu ra được một chuyện.
Hèn gì Cơ Ngân lại mất tích một cách khó hiểu như vậy, thì ra là do biến động không gian, chắc tên này cũng gặp phải chuyện giống như cô ta, Nam Vực đúng là một nơi kỳ lạ, trên trời liên tục rơi bảo bối xuống, không gian cũng không ngừng biến động.
Đúng là mấy nơi có cơ duyên thì thường hay có nhiều nguy hiểm!
Dị bảo rơi từ trên trời xuống và biến động không gian là ví dụ sống cho điều này.
Cô ta không nghĩ gì nhiều, vội vã ngồi xếp bằng lại trị thương.
Trước khi nhắm mắt lại cô ta còn liếc nhìn Triệu Bân.
Nếu như cô ta không nghe nhầm thì hình như lúc nãy tên này đã mắng mình thì phải.
Phụt!
Triệu Bân rất nhanh trí, hắn bụm ngực và ho ra một ngụm máu nữa, tất cả những hành động đó của hắn như muốn ám chỉ rằng: Ta thảm thế này rồi, để xem cô còn mặt mũi nào đánh ta nữa không.
Hắn cũng ngồi xếp bằng lại, vận dụng Vạn Pháp Trường Sinh Quyết, xương cốt trong người không ngừng kêu lên răng rắc, thảm thì có thảm đôi chút nhưng không có gì nghiêm trọng, nối liền lại kinh mạch và xương cốt là hắn có thể nhảy tưng tưng như cũ
Trong đêm, hòn đảo lại chìm vào im lặng.
Nhưng, Nam Vực thì lại không bình yên, có hai nơi đang không ngừng vang lên tiếng đánh nhau ầm ầm.
Trong đó có một nơi đã đánh nhau loạn xạ vì giành tháp kia.
Bên còn lại thì lại giành nhau ngôi sao băng màu tím đó.
Đấy không phải là sao băng mà là một chiếc dù màu tím, phát ra ánh sáng lấp lánh ma mị với ma lực khiến tinh thần của con người phải điên đảo, vừa nhìn thì biết ngay là đồ của tiên gia. Vì tranh giành nó mà các cao thủ của Nam Vực mà đánh nhau kịch liệt, nhìn kỹ thì thấy bên đó máu lẫn lửa ngút trời, sóng biển cuồn cuộn đều nhuốm đỏ bởi máu tươi.
Soạt, soạt, soạt!
Triệu Bân biến ra mấy phân thân, người thì nấp trong rừng, kẻ lại chạy lên đỉnh núi canh gác.
Bây giờ hắn và nữ soái đều bị thương rất nặng, không thể để người khác thừa nước đục thả câu được.