Các lão bối đi cùng hai mắt sáng ngời, đây là thứ rất tốt, họ cũng nghe nói chứ mới gặp được vật thật lần đầu. Cái tên “con mắt thiên không” không phải vì nó là con mắt thực sự, mà là bí pháp nhìn trộm.
“Từ đâu ra thế?”
Thương Khung là một nhân tài hiếu học, ông ta lượn tới lượn lui quanh tế đàn, đôi lúc còn thò tay gõ gõ vào tế đàn. Nhìn hoa văn và nét vẽ trên tế đàn, ông ta khẳng định đây là con mắt thiên không, nói cho chính xác hơn là chủ trận của con mắt thiên không, người bình thường không thể tạo ra được, trong đó bao gồm cả Ma Quân nhà ông ta.
“Lôi về từ La Sinh Môn đấy”.
Triệu Bân không giấu giếm, không những thế còn nói qua một lượt với đám đông về chuyện ở Phượng Minh Cốc.
Tất nhiên, trong đó có một số việc được lược bỏ, ví dụ như tẩn cho lão môn chủ một trận, hay là ba ngày ba đêm cùng Lạc Hà.
Chậc chậc chậc!
Vài chữ ít ỏi của hắn cũng khiến đám đông phải cảm thán không thôi.
Thánh tử Thiên Tông quả nhiên rất bản lĩnh, dường như không có chuyện gì hắn không làm được.
Ngoài cảm thán ra, họ cũng không khỏi kinh ngạc vì căn cơ của La Sinh Môn, hóa ra họ còn có cả con mắt thiên không.
“Thế thì dễ giải quyết hơn rồi".
Thương Khung xoa xoa bàn tay, phấn chấn hơn hẳn. Nếu đã từng nghe nói về con mắt thiên không thì đâu thể không biết năng lực của nó. Dùng nó để nhìn trộm vừa đỡ tốn công vừa có hiệu quả, truy tìm rừng rậm Huyết U và Huyết Tôn chỉ là vấn đề thời gian thôi.
“Đừng đờ người ra đó, giúp một tay đi”, Triệu Bân hô hào.
Thương Khung quăng bầu rượu đi, xắn tay áo lao tới, chân nguyên cuồn cuộn.
Triệu Bân dùng tiên lực dồi dào nhấn chìm tế đàn thứ năm, luyện hóa nó cùng với đỉnh núi này làm một.
Người tập trung tới đây không ít, không ai quấy rầy họ.
Triệu Bân một lúc làm hai việc, vừa tôi luyện vừa liên lạc với phân thân.
Bên phía đế đô có phân thân của hắn, hắn nhờ chúng tìm Linh Lung và nữ soái.
Hắn đã chọn xong bốn người tọa trấn góc trận rồi, tất cả đều là cao thủ nữ cấp Thiên Võ: Lạc Hà, Ma Hậu, nữ soái và Linh Lung. Nếu cần bốn vị cao thủ nam cấp Thiên Võ cũng không phải không gom được, ví dụ như Ma Quân, lão môn chủ, Thương Khung và Hồng Uyên.
Nhưng dùng cao thủ nữ vẫn tốt hơn.
Họ phụ trách dùng con mắt thiên không để tìm kiếm, cánh đàn ông sẽ phụ trách ra ngoài đánh trận.
Chỉ một câu thôi: Họ có chung kẻ địch, ân oán nên tạm gác lại, xử lý Huyết Tôn và Ân Trú là việc quan trọng nhất. Bất kể là bên nào cũng không phản đối đâu, với điều kiện họ là liên minh.
“Núi Bất Tử?”
“Thành Thiên Thu?”
Nữ soái và Linh Lung nghe xong cũng phải nhướn mày.
Họ từng nghe nói về núi Bất Tử, thậm chí từng đến một lần.
Nhưng thành Thiên Thu trong núi Bất Tử thì lần đầu nghe nói.
Nếu đã là Triệu Bân tìm họ thì ắt hẳn không đơn giản.
Hai người lập tức hành động, lao ra khỏi đế đô nhanh như cắt.
Khi đi, Linh Lung còn dùng bí pháp gọi Hồng Uyên ở bên ngoài quay về tọa trấn.
Đợi khi tới thành Thiên Thu, hai người sững sờ rất lâu, bởi vì không biết bên trong núi Bất Tử ẩn giấu thế giới không gian.