Khúc vong thế hoàn mỹ cũng đủ khiến ông ta thấy phiền lòng, huống hồ là khúc nhạc rối tinh rối mù này. Nó đã không còn là khúc nhạc nữa, mà là tạp âm hàng thật giá thật rồi.
Thế nhưng, tiếng đàn mà tên tiểu tử này đánh ra có thể bất chấp ngăn cản từ không gian, khó lòng bịt lại, không muốn nghe cũng không được.
“Tiên binh”.
Ác vương khẽ nheo hai mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc đàn đá.
Là do mắt ông ta bị tật ư, đó là vật của tiên gia, chẳng trách tiếng đàn mà nó phát ra quỷ dị và khó lường, khả năng xuyên thấu cực kỳ mạnh, âm luật tấn công thẳng vào võ hồn lúc nào cũng khiến tâm trí người nghe rối loạn.
Nếu ở thời điểm đỉnh cao, tất nhiên ông ta không sợ.
Nhưng với tình cảnh ngày hôm nay, ông ta cần được tĩnh tâm mới ổn, gặp phải tiếng đàn quấy nhiễu, rất khó an thần.
“Muốn lên đường sớm như vậy, để ta thành toàn cho ngươi”.
Ác vương đột nhiên đứng dậy, bước ra khỏi lòng đất.
Một bàn tay của ông ta hướng về phía hư không, lòng bàn tay xuất hiện hoa văn bí ẩn hình mặt quỷ.
Đùng!
Bên trong không gian ác linh lại là một cảnh tượng khác.
Ngẩng đầu nhìn lên, một bàn tay to lớn che trời từ trên không trung nhào xuống.
“Chỉ sợ ngươi không đến!”
Triệu Bân hét ầm lên, vung nắm đấm xuyên qua bàn tay che trời kia.
Ác vương rên rỉ, vì dư chấn nên bị đẩy lùi một bước.
Ông ta vừa mới đứng vững đã trông thấy một luồng sáng ma chém về phía mình từ hướng chính diện.
Ác vương biến sắc, bởi vì uy lực của tia sáng khiến ông ta run rẩy.
Có thể thấy, người ra tay không phải người tầm thường.
Quả đúng là như vậy, không phải là người tầm thường. Đó là Bất Diệt Ma Quân từng thống nhất bát hoang, dọc đường sương gió sấm giật cuối cùng cũng chạy tới. Cho dù là cao thủ Thiên Võ thì đòn tấn công của ông ta cũng đủ đáng sợ.
Phá!
Ác vương thét lên, trong cơ thể có một luồng kiếm quang ác niệm chém ra làm ma quang đứt đoạn.
Cùng lúc đó, Ma Quân lao tới, tay cầm Bất Diệt Chiến Kích, xung quanh ma sát ngút trời, giống như một vị ma thần cái thế từ thời đại viễn cổ trở về, từng bước chân của ông ta khiến mặt đất rung chuyển.
“Tiểu Ma Quân, hóa ra ngươi vẫn còn sống”.
Ác vương mỉm cười dữ tợn, dù đã qua tám ngàn năm, ông ta vẫn có thể liếc mắt là nhận ra người này.
Cùng cảnh giới Thiên Võ, ngoại trừ bá chủ Ma Vực năm đó ra, không ai sở hữu uy thế như này. Chẳng trách luồng ma quang trước đó mạnh đến mức bá thiên tuyệt địa, nếu là một cao thủ Thiên Võ bình thường, e rằng đã bị tiêu diệt rồi.
“Tiền bối, đã lâu không gặp”, Ma Quân điềm tĩnh nói, thần sắc không nhìn rõ được là vui hay buồn.
“Tu vi Thiên Võ, chạy tới đây tìm đường chết à?”