Cô ta chưa kịp định thần lại thì Triệu Bân đã bóp miệng cô ta ra, không quan tâm là cô ta có đồng ý hay không mà cứ thế nhét viên linh dược trị thương vào trong. Động tác của hắn rất thô lỗ, khiến cô ta bị nghẹn, nước mắt chảy dài. Mà cũng không thể nói là hắn thô lỗ được, chỉ là tâm tư của Triệu công tử đang để ở chỗ khác và đang muốn rời khỏi đây thật nhanh thôi.
Nhìn về phía xa, bầu trời trên đảo của Bạch gia lại nhuốm đỏ.
Không cần nhìn cũng biết bên đó đang chiến đấu ác liệt, hắn phải đến giúp đỡ.
Hả?
Triệu Bân liếc mắt, hắn đã ngửi thấy mấy luồng khí tức mạnh.
Cuối cùng dùng mắt nhìn cũng có thể thấy mấy kẻ áo đen lao tới, khí thế quá mạnh mẽ nên nơi họ đi qua đều mang theo sóng biển dâng cao tận trời. Đây đúng là cao thủ Chuẩn Thiên, hơn nữa đối phương còn đang nhào tới.
Chẳng lẽ mấy người này cũng là tới bắt cô gái tóc xanh?
“Là người nhà của ta!”, thấy sắc mặt Triệu Bân khó nhìn thì cô gái tóc xanh mới nói một câu.
“Rất tốt!”
Triệu Bân đáp một tiếng rồi xoay thân rời đi.
Vốn dĩ hắn còn đang rối rắm là nên thu xếp cho đối phương thế nào...
Mà giờ người thân người ta đã đến đón thì đây là cách tốt nhất rồi.
Quan trọng là hắn không có thời gian để quan tâm.
Bên kia chẳng phải còn đang chiến đấu sao? Hắn phải đi chi viện Bạch gia.
“Cơ...”
Cô gái tóc xanh thấy vậy thì đuổi theo một bước.
Nhưng chưa đợi chữ “Ngân” được nói ra thì Triệu Bân đã biến mất tâm.
“Tên lưu manh này!”
Hai mắt cô gái tóc xanh bốc hỏa, cô ta tức giận dậm chân, vốn dĩ cô ta muốn tìm Cơ Ngân tâm sự, nội dung là chuyện đêm đó, thế mà hắn lại hớt ha hớt hải chạy biến mất tăm, làm gì mà vội dữ thế, vội vàng đầu thai à?
Vèo vèo!
Khi đang tức giận thì mấy người áo đen cũng đã tới.
Thấy cô gái tóc xanh, ai cũng thở phào nhẹ nhõm: “Tạ ơn trời đất!”
Cô gái tóc xanh không đáp, cô ta vẫn đang lo nhìn theo hướng Triệu Bân rời đi.
Ở đây mà gặp được Cơ Ngân Thiên Tông thì đúng là ngoài ý muốn, người này còn cứu mạng cô ta nữa chứ.
Đây chẳng lẽ là duyên phận sao?
“Thánh nữ?”
Mọi người thăm dò gọi một tiếng.
Bấy giờ cô gái tóc xanh mới thu mắt, trong lòng có chút mất mát.
“Thời buổi loạn lạc, vẫn nên mau chóng về gia tộc thôi!”, mọi người khuyên nhủ.
“Ừ!”, cô gái tóc xanh đáp. Sau đó cô ta xoay thân rời đi, khi đã đi xa, cô ta vẫn không quên ngoái lại nhìn khiến mọi người nhướng mày, ai cũng quay đầu lại để xem sao, sau đó họ thấy sóng to gió lớn đập vào tầm mắt.
Bùm! Ầm!
Trên đảo nhỏ của Bạch gia, âm thanh nổ vang không ngừng.
Triệu Bân chạy tới, bên kia đang đánh nhau kịch liệt.
Là một lão tướng của quân Xích Diễm để lộ sơ hở, bị đối thủ tìm được tung tích, cường giả tứ phương đang vây giết ông ta.
Nhưng vì chân cẳng nhanh nhẹn, dù mặt đã có máu nhưng người này vẫn khỏe như vâm, chẳng khác nào một con sư tử mạnh mẽ đấu đá lung tung trong núi rừng.
Cũng vì người này làm ầm làm ĩ nên hiện trường mới hỗn loạn, tạo ra không ít cơ hội ám sát cho đám người nữ soái, không ít cường giả vây giết ông ta, mấy người nữ soái lại ở phía sau đánh lén. Vài người vừa tiến tới là đã bị diệt, không chừng lão tướng quân Xích Diễm này chính là nghi binh phái ra để dụ địch.
Một trận chiến như vậy, với năng lực chỉ huy của nữ soái thì hắn chẳng hề có chút nghi ngờ.