Khụ khụ!
Huỳnh Nham ho nhẹ một tiếng, nói: "Cuộc đấu giá tiếp tục".
Lần này, vật đấu giá chính là một bức tranh.
Nói chính xác thì đó là bức chân dung của một người phụ nữ được vẽ hết sức tỉ mỉ, nét bút có thần, khắc họa nên hình ảnh người phụ nữ sống động như thật, đẹp đến nghẹt thở, giống y hệt một nàng tiên không nhiễm bụi trần.
"Thật đẹp".
Rất nhiều người có mặt xì xào bàn tán, đàn ông thì cảm thấy tâm thần si mê, còn phụ nữ thì cảm thấy thần sắc ảm đạm, người phụ nữ trong tranh quá đẹp, hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh, đúng là một nàng tiên hoàn mỹ.
"Kiệt tác này là do Hoa Tiên Tử vẽ sao?"
"Ngoài người đó ra thì làm gì còn ai có nét bút tinh xảo như vậy".
"Tôi thậm chí còn tò mò hơn về người phụ nữ trong bức tranh là ai".
"Không phải tận mắt nhìn thấy, cũng không biết trên đời còn có người đẹp như vậy".
"Tuy không quen biết trong kiếp này, nhưng cũng xem như là đã có duyên gặp mặt một lần".
Có rất nhiều lời bàn tán, giống như tiên y Lạc Hà trước đó, bức tranh này cũng được xem như một kiệt tác, bởi vì người phụ nữ trong bức tranh quá đẹp cho nên có rất nhiều người phải si mê.
Triệu Bân cũng đang quan sát với ánh mắt kỳ lạ.
Chỉ vì người phụ nữ trong tranh giống hệt Nguyệt Thần.
"Tú Nhi, đó không phải là cô sao?"
Triệu Bân liếc mắt, dò xét nhìn Nguyệt Thần.
Nguyệt Thần im lặng, ánh mắt cũng vô cùng kỳ quái, bà đây làm gì từng đi qua nơi quái quỷ này đâu?
Nhưng rõ ràng cô ta là người phụ nữ được vẽ trong bức tranh.
“Giá khởi điểm là một vạn lượng, bắt đầu đấu giá”, lời nói của Huỳnh Nham vang lên khắp hội trường.
“Một… vạn lượng?”, có rất nhiều người khẽ nhếch môi.
Chỉ có điều, suy nghĩ một chút thì thấy cũng không sai, kiệt tác mà Hoa Tiên Tử truyền lại không có nhiều, vô cùng đắt đỏ, nhưng một bức tranh chỉ là thứ mà các văn nhân tao nhã thích nhất, đối với võ tu mà nói thì quả thực vô dụng, trừ việc khiến cho tâm tình thoải mái ra thì chẳng còn ích lợi gì, giá cả như vậy đã xem như là đắt lắm rồi.
"Đẹp, thật đẹp".
Không có ai đấu giá, chẳng lẽ chỉ muốn thưởng thức bức tranh như vậy thôi sao? Điều này khiến cho Huỳnh Nham rất lúng túng.
Nếu thấy đẹp thì mau đấu giá đi!
"Chỗ nên lộ thì không lộ, Hoa Tiên Tử này thật không hiểu chuyện gì cả!"
"Lão phu cho rằng không vẽ quần áo thì còn đẹp hơn nữa".
"Nếu giá hạ xuống chút nữa, mua về mỗi ngày ôm ngủ, cảm giác chắc cũng không tệ".
"Không chừng còn có thể mơ thấy người trong bức tranh".
Chư Cát Huyền Đạo cùng với lão mập đang nói chuyện với nhau, một trái một phải vừa vuốt râu vừa xoa cằm, trông vô cùng thích thú.
"Hai lão già này".
Triệu Bân khoát tay, hết nhìn về phía lão mập rồi lại nhìn về phía Chư Cát Huyền Đạo, ánh mắt thô bỉ của bọn họ đúng là nồng nặc mùi tà dâm.
Nhưng đâu chỉ có hai người bọn họ.
Ở đây có quá nhiều đàn ông, bọn họ căn bản đều có tâm tư này, con cháu của mấy gia tộc lớn cũng không ngoại lệ, bọn họ tuy đều tới đây vì thể Thiên Linh, nhưng bây giờ, khi nhìn thấy bức tranh của Nguyệt Thần, thì ai cũng cảm thấy có chút rung động lưu luyến, vị tiên nữ này thật quá xinh đẹp, vượt xa Liễu Như Nguyệt cả ngàn dặm.
"Tú Nhi, cô đang bốc hỏa".
Triệu Bân hít vào một hơi, thâm sâu nói ra một câu.
"Mua về đi".
Nguyệt Thần nhàn nhạt nói, gương mặt xinh đẹp có chút đen lại, trong đôi mắt đẹp đã bùng lên một ngọn lửa từ lúc nào. Cô ta là thần, nhưng lại bị một đám nhóc con bình phẩm, cô ta còn nghe được những thứ ngôn ngữ ô uế, khiến cho cô ta quá mức tức giận, cái gì mà nên lộ hay không nên lộ, bà đây nếu như có lộ ra thì các ngươi còn dám nhìn sao?
"Không có tiền".
Triệu Bân nhún vai, giá khởi điểm tận một vạn lượng cơ đấy!
"Mua về đi".
Nguyệt Thần mắng, dám nói là không có tiền, bà đây đã thấy rồi, ngươi còn cả một đống tiền dày!
"Được".
Triệu Bân dụi dụi mắt, bị lời nói của Nguyệt Thần khiến cho cả hai mắt đều nổ đom đóm.
"Giá khởi điểm là một vạn lượng, bắt đầu đấu giá".
Thấy mọi người đều chỉ đang bận thưởng thức bức tranh, không có ai phản ứng lại, Huỳnh Nham liền ho khan, dù sao cũng phải đáp lại một chút chứ, nếu không ta sẽ cảm thấy rất lúng túng đó!
"Một vạn một trăm lượng".
Triệu Bân rất hiểu chuyện, khẽ giơ tay lên.
Khi hắn vừa mở miệng, mọi người đã chú ý tới hắn.
"Giá cả không đắt, sao không theo đi!"
"Sợ bị gài, ừm... không có tiền".
"Hắn lại nhắm vào túi tiền của ai vậy?"
Không ít người nhìn sang Triệu Bân, còn không quên liếc mắt nhìn lên chỗ ngồi danh dự của tộc Huyết Ưng trên lầu 3, ngụ ý rất rõ ràng: địch thủ đang ra giá kìa, mau nhảy ra cùng hắn tranh giành đi!
Hồi lâu cũng không có ai đáp lại.
Nghiêm Khang ngất xỉu luôn rồi hay sao vậy? Cũng không biết có phải là ngất xỉu thật không, hay là hắn ta chỉ giả vờ ngủ, vì sợ cho dù tỉnh táo cũng không làm được gì, còn bị gài hết bạc.
Vậy là không có gì xảy ra sao?
Huỳnh Nham nói thầm trong lòng, hết lần này đến lần khác nhìn xung quanh.
Có mới là lạ.
Dù sao thì bức tranh này cũng không có ích lợi gì, lại nói thần gài bẫy đã ra tay, ai lại muốn gây sự với hắn đâu, không giành được cũng chẳng sao, không bị hắn để ý thì buổi đấu giá này xem như bình an vô sự, còn nếu như cứ muốn cùng hắn tranh giành, bị gài bẫy rồi thì chắc chắn phải trả một cái giá không nhỏ, Nghiêm Khang chính là một ví dụ đẫm máu nhất.
"Như vậy bức tranh này đã thuộc về vị đạo hữu kia".
Huỳnh Nham đập búa chốt giá, cảm thấy rất không vui, một bức tranh của tiên y Lạc Hà đấu giá được ba mươi vạn lượng, mà bức tranh của Hoa Tiên Tử chỉ đấu giá được một vạn lượng, so sánh xong mới thấy thật khập khiễng.
"Đau lòng quá".
Triệu Bân ôm ngực, muốn tiết kiệm một chút tiền cũng không dễ dàng.
Than cái rắm, đập chết ngươi.