“Đánh”.
Tin tức đã lan ra khắp nơi, tiếng quát vang vọng thành Thiên Thu, người Ma gia đều lên tinh thần, bao nhiêu năm nay họ bị Ma quật đuổi giết nên phải trốn đông trốn tây, uất ức không sao tả nổi, đã muốn vung tay làm một trận từ lâu rồi, ánh trăng đêm nay rất đẹp, thích hợp để kéo bè kéo lũ đánh nhau.
“Đi”.
Đại trưởng lão đi trước làm gương, cao thủ Ma gia cũng nhanh chóng đuổi theo.
Đội hình không hề nhỏ một chút nào.
Ngoài Ma Tử và Triệu Bân cùng với ba cảnh giới Chuẩn Thiên thì tất cả đều là cảnh giới Địa Tạng, thời gian qua, nhờ lực đại địa nên không chỉ mình nhị trưởng lão mà cả tam trưởng lão cũng đã thăng cấp lên cảnh giới Chuẩn Thiên, thêm vào đó là rất nhiều cảnh giới Huyền Dương tầng cao nhất cũng đã thăng cấp lên cảnh giới Địa Tạng.
Tính lại thì cũng đã có hơn ba trăm cảnh giới Địa Tạng rồi.
Trong đó có một nửa là Địa Tạng tầng cao nhất, có thể nói là người ngựa hùng mạnh.
Quan trọng là… Họ được trang bị rất hoàn hảo.
Cái gọi là tranh bị hoàn hảo đó chính là xe nỏ.
Họ đã có bản thiết kế, người Ma gia cũng cực kỳ cẩn thận, sản xuất số lượng nhiều, bây giờ con số hết sức khách quan, có thể dễ dàng san bằng một ngọn núi, không phải là nói đùa, một phen điên cuồng oanh tạc là xong, còn lại, gặp tên nào giết tên đó.
“Tin tình báo có nhắc đến Vương Dương không”, Triệu Bân hỏi.
“Trong đó chỉ rõ vị trí, còn tình hình bên trong đó thế nào thì vẫn chưa nắm chắc”, Ma Tử nói.
“Mong là hắn ta ở đó", Triệu Bân hít một hơi thật sâu, hắn nằm mơ cũng mơ thấy cảnh giết chết tên khốn đó.
Éc! Éc!
Thú cưỡi bay lướt qua phần phật, ra khỏi núi Bất Tử.
Mặt đất cũng không hề yên tĩnh, một đàn thú cưỡi chạy qua, đa số là sư tử và báo đen được nuôi từ trước đó khá lâu, để tránh tạo thành động tĩnh quá lớn làm kinh động khắp nơi, vừa ra khỏi núi Bất Tử họ đã chia quân thành ba đường, đại trưởng lão, nhị trưởng lão và tam trưởng lão mỗi người dẫn một đội, đi đường vòng để tiến đến điểm đánh dấu trên bản đồ.
“Tiểu tử kia ăn mau chóng lớn lên đi nhé”.
Ma Tử cứ nhìn tiểu kỳ lân hết lần này đến lần khác, nó cũng có mặt ở đây, đang ngồi bên cạnh Triệu Bân, đôi mắt to tròn cứ nhìn ngó khắp nơi, tò mò với tất cả mọi thứ, thi thoảng lại nhìn Xích Diễm loan tước và Đại Bằng cánh vàng, mỗi lần nó ngước lên, hai con thú lại bắt đầu thấy luống cuống.
“Trưởng thành rồi có thể đánh chết Thái Thượng Hung Hổ”.
Vài phút sau, Ma Tử lại bổ sung thêm một câu.
Thái Thượng Hung Hổ cực kỳ hung hãn, còn hung dữ hơn cả Cửu Vĩ Tiên Hồ, cần kỳ lân đến để giải quyết, nhưng mà nó vẫn còn nhỏ quá, cái cơ thể bé tí đó còn chưa đủ cho hung hổ vồ một cái, lớn lên sẽ tốt hơn, trong bí tịch Ma gia có nói, kỳ lân trưởng thành còn khổng lồ hơn cả ngọn núi, nghĩ tới hình ảnh đó lại thấy rung động, Cửu Vĩ Tiên Hồ gì gì đó, Thái Thượng Hung Hổ gì gì đó, gặp kỳ lân trưởng thành thì cũng phải ngoan ngoãn nằm xuống, không chịu ngoan ngoãn thì đánh cho quỳ luôn.
“Trông chờ vào ngươi đấy”.
Triệu Bân cũng cười, cho tiểu kỳ lân ăn một viên linh quả, đừng thấy nó còn nhỏ mà lầm, ăn nhiều lắm, một rổ linh quả cũng không đủ nhét kẽ răng, cái này thì nó bá đạo hơn hắn nhiều.
Ngao! Ngao!
Tiểu kỳ lân chẳng biết mô tê gì, chỉ lo cắn nuốt linh quả.
Trong một thoáng, nó đột nhiên ngước đầu lên, trong miệng còn nhai một viên linh quả, nhìn Triệu Bân, nói chính xác hơn là nhìn vào đan hải dưới bụng Triệu Bân.
Hai mắt nó sáng như sao, dường như có thể nhìn thấy mầm tạo hóa.
Cũng vì thấy được nên nó mới hào hứng đến lạ, thích thú chui vào đan hải Triệu Bân, đi vòng quanh mầm tạo hóa, cứ đi qua đi lại, khi lại chạy tới hít hà, thích thú ngửi ngửi, mầm tạo hoa có linh tính nên cứ run lên, trông như đang nhảy múa.
“Không tệ”.
Triệu Bân nhìn vào đan hải thì cũng chợt hiểu ra, tiểu kỳ lân đang hút khí sinh linh từ mầm tạo hóa, mầm tạo hóa cũng đang bổ sung khí huyết cho nó, hai bên đều truyền lại một phần tinh hoa cho Triệu Bân.
Hắn lại hưởng lợi, chân nguyên dồi dào hơn rất nhiều.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu bọn họ mới dừng lại.
Trước mắt là một dãy núi, bàn về số đỉnh núi thì nó không bằng núi Bất Tử.
Lãnh thổ Đại Hạ mở mang rất rộng, có khá nhiều dãy núi, cũng vì thế nên mới rất khó tìm kiếm tung tích Ma quật, chúng cứ chọn bừa một ngọn núi nào đó nấp vào, tìm đến chết cũng không thấy, mạng lưới tình báo của Ma gia rộng khắp bốn phương mà họ còn phải tìm đến nỗi trầy da tróc vảy, có thể thấy Ma quật ẩn nấp rất sâu.
“Biết chọn chỗ thật đấy”, nhị trưởng lão nhìn quanh bốn phía.
“Nhiều ngọn núi như vậy, cũng không dễ tìm chút nào”, tam trưởng lão vuốt râu.
Triệu Bân cũng quan sát, rất nhiều đỉnh núi, thảm thực vật cũng phong phú và đa dạng, đúng là rất dễ ẩn nấp.
Trong lúc nói chuyện, thám tử của Ma gia đã xuất hiện.
“Có chắc là ngọn núi này không?”. Ma Tử hỏi.
“Chắc chắn trăm phần trăm”, thám tử Ma gia chỉ vào ngọn núi đằng xa: “Trung tâm dãy núi này có một tòa thành cổ, thuộc hạ vừa mới điều tra, nơi đó không phải là hang ổ của bọn Ma quật, chỉ là một cứ điểm mà thôi”.
“Đội hình thế nào”, đại trưởng lão thản nhiên hỏi.
“Có một cảnh giới Chuẩn Thiên trấn giữ”, thám tử Ma gia vội vàng nói: “Có lẽ là lục trưởng lão của Ma quật, về phần cảnh giới Địa Tạng và Huyền Dương thì không rõ lắm, theo thuộc hạ thấy, có vẻ là không ít”.
“Ừm… Có thể đánh được”, các trưởng lão suy nghĩ nói.
“Che giấu hơi thở, tự chọn cho mình một vị trí đi”.
Đại trưởng lão nói xong bèn trùm một chiếc hắc bào lên người, đi thẳng vào sâu bên trong.
Mọi người cũng không hề nhàn rỗi, dùng bùa ẩn nấp lén lút đi vào.
“Hơi tiếc đấy”.
Ma Tử và Triệu Bân đi cùng nhau, than thở.
Những lời của hắn ta cũng giống với suy nghĩ trong đầu Triệu Bân, nếu Vương Dương có ở đó thì quá là hoàn hảo.
Đêm không trăng không sao, gió nhẹ lên cao.
Cao thủ Ma gia ẩn nấp vào trong rừng.
Sau đó đi lên một ngọn núi.
“Nơi này là được”.
Triệu Bân và Ma Tử lên đỉnh núi, lấy kính viễn vọng ra.
Có thể thấy bên dưới chính là một tòa thành cổ, xung quanh thành cổ là rất nhiều sương mù, có thể thấy đó là trận pháp, chỉ để che giấu huyền cơ, nếu không nhìn kỹ sẽ không biết bên trong ẩn giấu điều gì, đỉnh núi mà hai người chọn cách tòa thành không xa, nằm trong tầm bắn của xe nỏ.
“Bắn chết các ngươi”.