Có người vui, cũng có người buồn.
Bên này, bọn Triệu Bân đã vào nội môn.
Đều là đệ tử của Thiên Tông nên về cơ bản thì ai cũng đã từng vào nội môn, chỉ có điều, lần này họ vào với thân phận đệ tử chân truyền. Từ khi họ vượt qua được thang trời thì đã là đệ tử nội môn rồi, đến là niềm vinh dự không gì bì được.
“Đấy là Thiên Long Các, nhận nhiệm vụ thì sẽ đến đó”.
“Có nhìn thấy Linh Trì đấy không? Mỗi đầu tháng có thể tu luyện bên Linh Trì”.
“Đây là ngọc tinh thạch, ngồi xếp bằng dưới đất có thể nuôi dưỡng cơ thể”.
Mặc dù tất cả đều đã biết rồi nhưng Bạch Huyền Thạch vẫn nói hết lại một lượt, vừa đi vừa giới thiệu.
Lão ta chỉ lo tự mình nói, không khí phía sau thì khá căng thẳng, chẳng hạn Ngô Khởi và bọn Vệ Xuyên, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sang Cơ Ngân, ánh mắt đầy ý thù địch, như thể muốn đập hắn ngay tại đó.
Triệu Bân không để tâm, chỉ ngắm nhìn cảnh đẹp xung quanh.
“Lần nhiều có nhiều đệ tử vượt qua được thang trời vậy à?”
“Một, hai, ba…”
“Đừng đếm nữa, một trăm lẻ tám người”.
Trên đường đi, họ gặp rất nhiều đệ tử nội môn, những đệ tử đó nhìn thấy bọn họ từ xa là đã liếc mắt nhìn, ai cũng xuýt xoa. Từ khi Thiên Tông thành lập đến nay, đây là lần đầu tiên có nhiều đệ tử trở thành đệ tử chân truyền như thế. Có điều, nghĩ lại thì thấy cũng dễ hiểu thôi, cuộc thi vượt thang trời lần này nhằm vào các đệ tử ngoại môn, hơn nữa, còn là lần này còn là lúc đám yêu nghiệt tụ tập. Đừng nói đến ai khác, chỉ nói đến Cơ Ngân và Sở Vô Sương thôi, thực lực của hai người họ cũng hơn hẳn so với đám đệ tử nội môn lúc nãy. Còn bọn Ngô Khởi nữa, ai cũng là nhân tài không thể xem thường trong thế hệ trẻ.
Không biết đến lúc nào Bạch Huyền Thạch mới rời đi.
Trước khi đi, lão ta còn liếc nhìn Cơ Ngân.
Đương nhiên Triệu Bân hiểu được ý nghĩa ánh mắt đó, không thể tạo cho lão già này có cơ hội giết hắn được. Nội gián của vương triều Đại Nguyên ẩn mình cũng kỹ thật, nếu như nói chuyện này cho Linh Lung và Dương Huyền Tông thì không biết hai người đó sẽ có biểu hiện thế nào, quản lý cấp cao của Thiên Tông mà cũng không sạch sẽ thì có thể sống yên ổn được mới lạ.
“Đến nơi rồi”.
Lăng Phi chạy lúp xúp đến đứng trước một ngọn núi nhỏ.
Ngọn núi đó khá cheo leo, người Thiên Tông gọi đó là đỉnh Thanh Vũ - là chỗ ở của các đệ tử nội môn mới, đương nhiên, đấy chỉ là một trong số các ngọn núi thôi, còn có rất nhiều ngọn núi khác nữa. Vì Triệu Bân và bọn Ngô Khởi có thù với nhau nên phải phân chia nơi ở, nếu như tụ chung trên một đỉnh núi thì chắc sẽ đánh nhau cả ngày mất.
“Ngây ra đó làm gì, đi thôi”.
Lăng Phi mỉm cười, dẫn đầu bước lên bậc tam cấp.
“Khá lắm”.
Bọn Triệu Bân, Mục Thanh Hàn, U Lan, Thanh Dao, Tô Vũ, Dương Phong, Lâm Tà, Tư Đồ Kiếm Nam, Mộ Chiêu Tuyết, Xích Yên, Man Đằng, Tử Viêm cũng ùn ùn kéo theo. Vật chia theo loài, người chia theo loại, mấy người bọn họ là bạn bè tốt của nhau nên được phân vào cùng một ngọn núi, vậy là tốt nhất rồi.
Trên đỉnh núi có rất nhiều trúc.
Tận sâu trong rừng trúc là những lầu gác cao, tao nhã và yên tĩnh, là chỗ tuyệt vời để tu luyện, không hổ là nội môn, cấm chế trên núi cũng nhiều hơn ngoại môn, linh khí cũng đậm đặc hơn, như núi Thanh Vũ này đây thì có rất nhiều linh trì, trong Thiên Tông thì chỉ có nội môn mới được đối xử đặc biệt vậy thôi.