Không chỉ mình thanh niên tử bào kia đuổi tới, mà còn rất nhiều lão giả, một đám cảnh giới Thái Hư cũng nhanh chóng tung ra những đòn tuyệt diệt, bọn họ không có được thì không một kẻ nào được phép chiếm lấy.
Rầm!
Ầm ầm!
Thông đạo không gian nhanh chóng chìm vào những đòn tấn công, đao mang kiếm quang, chưởng ấn quyền ảnh… Đầy trời, chỉ vì một tiểu Tiên Nhân, một đám cảnh giới Thái Hư lại ập tới, thật nực cười.
Phụt!
Màu máu vàng lại hiện ra.
Chờ nhóm cao thủ kia đuổi tới thì nơi này đã không còn Triệu Tử Long, chỉ còn một vầng mây máu màu vàng, có lẽ là kiếm ý của thanh niên tử bào quá mạnh mẽ, huyết khí bay đầy trời đều hóa thành tro bụi.
“Đáng chết”.
“Các ngươi giết hắn rồi”.
Sắc mặt cao thủ phủ thành chủ đều lạnh như băng, mấy lão già này độc ác quá rồi đó, giết Triệu Tử Long thì không sao, nhưng thiếu thành chủ của bọn họ cũng phải chôn cùng.
“Sai rồi”.
“Xuống tay nặng quá rồi”.
Nhóm cảnh giới Thái Hư kia hít sâu một hơi, bọn họ đều là diễn viên, rõ ràng là chạy tới giết người, lại làm ra vẻ tự trách, ai không biết lại tưởng họ lỡ tay giết lầm.
Trên thực tế.
Triệu Bân không chết.
Khoảnh khắc trước khi trúng chiêu, hắn đã trốn vào giới vĩnh hằng, về phần máu màu vàng đó thì tất nhiên là hắn cố tình tạo ra, không diễn cho giống, không có chút máu thì làm sao lừa được mấy lão cáo già này, nay hắn trốn trong giới vĩnh hằng thật sự rất an toàn, ở đây có nhiều cao thủ như thế, lại không có ai phát hiện ra.
“Này thì đuổi theo này”.
Ánh mắt Triệu Bân xuất hiện tia sáng lạnh, dẫn xuất chú vĩnh thiên liên sinh.
Dù chú này không thể lấy mạng Ngụy Hồng, nhưng đủ để hắn ta chịu đủ, thêm vào đó là trước đó bị hắn cắt đứt căn cơ, vết thương chồng chất, không nằm nghỉ dưỡng một vài năm thì đừng hòng bước xuống giường.
Thành Nam Thiên.
Dưới tế đàn đông nghịt người.