Cuối trời bắc, dù hắn có bay suốt ngày suốt đêm không nghỉ thì đến chết cũng không thể tới được nơi đó.
Bất đắc dĩ, hắn đành phải tiếp tục đi về hướng tây, dù sao Lạc Hà cũng đang ở hướng tây, chỉ cần đi về phía đó là được.
“Tiểu muội muội, đừng thẹn thùng nữa mà!”
Gào!
“Ngươi cút sang một bên đi, đôi ta mới là chân ái”.
Rống!
“Ngươi có điển trai bằng ta không?”
Gào!
Sau đó suốt một đường, bầu không khí chẳng hề yên bình.
Nguyên nhân của sự ầm ĩ đó chính là Đại Bằng và tiểu Kỳ Lân.
Cùng là loài chim lông vũ, Đại Bằng luôn muốn tâm sự với tiểu Thanh Loan, tán gẫu các thứ, nhưng lại bị tiểu Kỳ Lân đánh, thậm chí, một con Đại Bằng cánh vàng lại bị thánh thú đánh thành con chim nhỏ.
Dù thế, Đại Bằng vẫn không chịu chừa.
Để cưa được gái, nó thật sự bất chấp tất cả mọi thứ.
“Lạc Hà”.
Triệu Bân gọi, đi đến đâu gọi vang đến đó.
Bình thường thì hắn cũng chẳng phải lo lắng như thế.
Môn chủ La Sinh Môn! Cảnh giới Thiên Võ hàng thật giá thật, một cao thủ ám sát và cũng là một kẻ thành thạo việc ẩn nấp, cảnh giới Chuẩn Tiên bình thường cũng chưa chắc đã nắm thóp được.
Nhưng Lạc Nhật Tiên Vương lại không phải là Chuẩn Tiên bình thường, nếu kẻ đó nhất quyết sống chết với Lạc Hà, thì sẽ là lành ít dữ nhiều.
Không sợ gì cả, chỉ sợ lỡ như, tìm thấy càng sớm càng yên lòng.
Ầm! Rầm!
Đang bay thì đột nhiên nghe thấy tiếng gầm rú phương xa, nó phát ra từ một mảnh núi rừng.
Chắc nơi đó đang có trận đại chiến, tiếng động không nhỏ, làm sập cả một ngọn núi.
“Qua đó”.
Nguyệt Thần im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên lên tiếng.
Triệu Bân không suy nghĩ nhiều, như một tia chớp bay thẳng đến đó.
Đến gần mới biết là hai lão già đang đánh nhau, một ông lão áo đen, một ông cụ tóc bạc, đều là cảnh giới Chuẩn Tiên đỉnh phong, cũng không biết là ai, lại càng không rõ là thù hằn thế nào mà đánh nhau khí thế ngất trời, chiêu nào đánh ra cũng dồn nhau vào chỗ chết, những vệt máu bắn đầy trời.
“Oan gia ngõ hẹp mà!”
Triệu Bân cười lạnh, hắn đang nhìn lão già áo đen.
Nếu hắn không nhìn nhầm, đó hẳn là lão tổ tộc Huyết Ưng, ông nội Nghiêm Khang.