Nhóc hám tiền ôm ngực, không biết là do tức giận hay đau lòng.
Cũng may là lão tổ Bạch gia đã đi từ trước, nếu không thì chắc chắn cũng sẽ đau lòng.
Nhóc hám tiền cũng rời đi, trước khi đi còn hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Bân. Nếu như ánh mắt có thể giết người thì mộ của Triệu Bân bây giờ đã xanh cỏ rồi.
Bảo bối cho không, không thể không lấy được.
Triệu Bân hết sức vui vẻ, tay hái thoăn thoắt.
Cả khu vườn kỳ hoa dị thảo bây giờ chỉ còn lại gần phân nửa.
"Hoa đâu hết rồi?"
Khi các cường giả quân Xích Diễm bước ra khỏi phòng thì đều sửng sốt, bọn họ vốn dĩ muốn trị thương xong thì sẽ ra ngoài hoa viên thu thập chút kỳ hoa dị thảo.
Bây giờ xem ra bọn họ vẫn chậm một bước.
Tất cả mọi người đều rất ăn ý hướng mắt nhìn về phía lầu các của Triệu Bân, trên tầng hai vẫn còn có ánh đèn, chắc chắn là hắn đang bận kiểm kê bảo bối! Kỳ hoa dị thảo ở đây hơn phân nửa chắc chắn đều đã bị hắn niêm phong cất vào kho nhà mình!
"Có những hậu bối..."
Mấy lão già đều hít sâu một hơi, thật sự không muốn nói thêm nửa câu sau. Đêm nay lại có người dạy cho bọn họ một bài học…ừm… muốn thu bảo bối phải thu liền tay, chậm trễ thì ngay cả canh cặn cũng không còn để húp.
Đêm lại chìm vào im lặng.
Hoa viên yên tĩnh nhưng đại điện Bạch gia lại hết sức náo nhiệt.
"Đi đến núi Bất Tử".
Lão tổ Bạch gia cao giọng nói ra quyết định của mình.
Đúng như ông ta dự đoán, quyết định này lại làm nổ ra một cuộc tranh luận gay gắt khác.
Bên này, Triệu Bân đã khoanh chân định thần, tĩnh tâm lĩnh hội thuộc tính ánh sáng.
Hắn đã hai lần phải chiến đấu với thuộc tính ánh sáng cho nên cũng khá hiểu biết về nó.
Sau khi tỷ thí tân tông kết thúc, hắn đã bí mật nghiên cứu về nó nhưng khó có thể lĩnh hội được điều gì bởi vì lúc đó hắn không có trong tay chút năng lượng nào của thuộc tính ánh sáng.
Bây giờ hắn đã có một phần năng lượng của thuộc tính ánh sáng cho nên sự lĩnh hội cũng trở nên sâu sắc hơn.
Công dụng của nó so với bùa lôi quang cũng khá giống nhau, trong chớp mắt có thể bộc phát ra ánh sáng khiến cho đối phương chói mắt và không thể phòng bị, nếu như thi triển đủ uy lực thì còn có thể khiến cho đối phương bị mù mắt, bí thuật thuộc tính ánh sáng khiến cho hắn hết sức hứng thú.
"Đi đến núi Bất Tử".
Khi trời hừng đông mới nghe thấy ở đại điện Bạch gia truyền ra một tiếng quát lớn.
Tiếng quát lớn đó là của lão tổ Bạch gia, một tiếng quát hết sức uy nghiêm làm cả đại điện phải chấn động run rẩy.
Lần này, tất cả mọi người đều im lặng như tờ, không ai dám tranh cãi.
Tâm ý của lão tổ đã quyết, có nói thêm bao nhiêu cũng vô nghĩa.
Bỏ thời gian để tranh cãi thì chi bằng bọn họ cứ nhanh chóng đi thu dọn hành lý và ghi nhớ thêm chút trận văn.
Trong thời gian ngắn nhất có thể mang đi càng nhiều thứ càng tốt, bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi nam vực này tiến vào bên trong Đại Hạ thì mới được an toàn.
Chuyện chuyển nhà này không được trì hoãn thêm phút nào nữa.
Bên ngoài đảo nhỏ Bạch gia có không ít thú cưỡi đang bay lượn xung quanh.
Bọn chúng đều là gián điệp, có gián điệp của Huyết Y Môn, gián điệp của Thi tộc, cũng có gián điệp của các thế lực tứ phương đang quan sát nhất cử nhất động của Bạch gia.
Chắc chắn bọn chúng lại chuẩn bị liên minh công phạt một lần nữa.
Tuy nhiên lần này tốc độ liên minh có chút chậm trễ. Thi tộc và Huyết Y Môn là hai thế lực lớn cho nên tất nhiên là không sợ, mặc dù có tổn thất vài cường giả Chuẩn Thiên thì cũng không tổn hại tới nội tình là mấy. Tuy nhiên, các thế lực còn lại nhỏ hơn đều khá nao núng, bọn chúng có nội tình không hùng hậu cho nên không thể gánh nổi tổn thất.