“Cũng không biết là do ai làm ta? Mẹ nó quá tuyệt vời!”
Hai người vừa tiến vào Đế Đô đã nghe thấy âm thanh bàn tán xôn xao, từ phố lớn đến ngõ nhỏ, quán trà quán rượu, tiệm cơm đến tửu lầu, chỉ cần là nơi có người tụ tập thì lúc nào cũng có năm mồm mười miệng bàn về chủ đề này. Luôn có những người lải nhải, phun nước bọt bay đầy trời, luôn có những người không nghĩ tới việc tu luyện, ai cũng “nghiêm túc” nghe ngóng. Đế Đô vốn là nơi phồn hoa, mà sự náo nhiệt này, lại khiến chốn phồn hoa này thêm phần khói lửa.
“Đi điều tra, điều tra kỹ cho ta!”
Hôm nay sát ý ở Ngô gia cực nồng đậm, gia chủ Ngô gia nổi giận đùng đùng.
Tên Ngô Khởi kia cũng giống như một con chó điên. Xoay đi xoay lại, đập loạn xạ đồ ở trong phòng, hắn ta muốn ra ngoài giở thói ngang ngược nhưng lại bị cha cấm túc trong nhà. Thời buổi rối ren, thiếu chủ chỉ muốn ra ngoài dạo chơi mà lại bị người ta bắt cóc, sau đó còn tống tiền năm ngàn vạn. Ngô gia là gia tộc lớn cũng không thể chịu nổi việc này.
“Lần này gây náo động rồi!”
Ma Tử dạo ở ngoài đường, vừa đi vừa nghe ngóng.
Triệu Bân cũng thầm thở dài, nếu như là ngày thường, khi hắn đi dạo cũng sẽ khiến người khác bàn tàn. Nhưng hôm nay, người ta không thèm quan tâm tới hắn, không nói chuyện Triệu gia bị cướp thì lại nói chuyện Ngô gia bị tống tiền. Tất cả đều coi hắn là không khí, nhưng như vậy cũng tốt, thanh tịnh không bị quấy rầy.
Hai người vừa nói chuyện vừa bước vào một cửa hàng.
Hai người bước vào Huyền Cơ các, Triệu Bân từng đến đây một lần, bán được không ít bùa chú.
“Tiểu bằng hữu, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ!”
Lão Huyền Cơ vừa nhìn đã nhận ra Triệu Bân nên liền cười hả hả, ngày hôm đó sau khi Triệu Bân rời đi, lão ta từng đi qua Thiên Tông mấy lần vì muốn thương lượng chuyện vẽ bùa một chút nhưng không lần nào gặp được Triệu Bân. Lão ta chẳng ngờ hắn lại chạy tới đây, dù sao thì cũng nhiều ngày rồi không gặp.
“Ta ra ngoài rèn luyện!”, Triệu Bân cười.
Ma Tử đã đi vào bên trong, xem qua rồi chọn lựa thứ này thứ kia.
“Tiền bối, ta cần những thứ này”, Triệu Bân đưa cho lão ta một tờ giấy.
Trên đó viết dày đặc chữ, chủ yếu là dược hoàn và linh dịch, tất cả đều là tài nguyên cần thiết cho việc tu luyện, người của Ma gia rất đông, tiêu hết năm ngàn vạn lượng cũng không đủ để họ dùng.
Thế nên Triệu Bân mới tới Huyền Cơ các, vì ở đây giảm giá hai mươi phần trăm.
Lão Huyền Cơ nhận lấy tờ giấy, liếc qua một cái mà lão ta còn tưởng mình hoa mắt, vội cầm lấy kính lão, lại nhìn một lần nữa. Nhưng lão ta không nhìn nhầm đâu, chính vì không nhìn nhầm nên lão ta mới kinh ngạc, tài nguyên tu luyện nhiều như vậy thì tính ra cũng phải tốn khoảng năm ngàn vạn. Từ khi Huyền Cơ các mở cửa cho đến nay, chưa từng có đơn hàng nào lớn như vậy. Quá kinh ngạc nên lão ta không tránh khỏi cảm thấy kỳ lạ. Một người trong thời gian ngắn không thể dùng nhiều tài nguyên tu luyện như vậy được, rõ ràng không phải chỉ có một người dùng, một lượng lớn như vậy thường đều dùng cho cả đội quân.
Đây là sự thật!
Đám Triệu Bân chắc chắn muốn xây dựng một đội quân.
“Cần nhiều như vậy sao?”, lão Huyền Cơ thử hỏi thăm dò.
“Đỡ phải chạy tới chạy lui!”, Triệu Bân thản nhiên đưa ra một lý do.
“Tiểu bằng hữu chờ một chút”, lão Huyền Cơ mỉm cười, đứng dậy đi ra khỏi quầy hàng.
“Ở đây nhiều đồ tốt quá!”. Ma Tử quay lại, không khỏi cảm thán. Phần lớn đồ tốt đều có cấm chế, thế nên chỉ có thể ngắm. Nếu như cướp của Huyền Cơ các thì có thể kiếm được rất nhiều.
“Ta nhìn ra được mà”. Triệu Bân khoanh tay, có thể có chỗ đứng ở Đế Đô, đằng sau Huyền Cơ các chắc chắn có chỗ dựa rất lớn. Có thể là vương công quý tộc, cũng có thể là tộc lớn lánh đời, chứ chắc chắn không thể là Ngô gia yếu ớt.