“Ngươi không phải là đối thủ của hắn”, Vân Yên nói.
“Nhưng ta cũng chưa chắc sẽ thua!”, Triệu Bân nói.
Đúng vậy, hắn không dám chắc có thể đánh bại được Ân Minh, càng không cần phải nói đến việc tiêu diệt đối phương.
Nhưng, dù cho chỉ nắm được ba phần thắng thì hắn cũng sẽ chiến đấu.
Nguyệt Thần từng nói, sợ là đã thua về tinh thần rồi, sau này sẽ trở thành tâm ma cản trở sự thăng cấp, không giữ tín niệm vô địch thì sẽ không thể nào bước lên được đỉnh cao. Nếu cuộc chiến này là một cuộc thử thách, vậy thì dù có chết hắn cũng phải vượt qua, không chỉ vì bạn tốt của mình mà còn là để trút giận cho bản thân.
“Đừng đùa nữa!”. Lần đầu tiên Vân Yên nói với sự uy nghiêm của một sư phụ.
“Sư phụ có thể ngăn ta được nhất thời nhưng không ngăn được ta cả đời”.
Lời của Triệu Bân vẫn thản nhiên như thế, hắn từ từ đi xuống núi.
Vân Yên không nói gì và cũng không ngăn cản thêm nữa.
Những người có mặt ở đó cũng đều thở dài.
Bọn họ hiểu rõ tính cách của Cơ Ngân, một khi đã quyết định gì đó rồi thì dù thần tiên cũng không thay đổi được. Dù bọn họ có cưỡng chế giữ được Cơ Ngân ở lại nhưng cũng giống như những gì hắn đã nói, ngăn được hắn một lúc, không ngăn được hắn cả đời.
Hắn và Ân Minh nhất định phải đánh với nhau một trận.
“Là lỗi của ta”.
Dương Huyền Tông lắc đầu ngao ngán, ánh mắt đầy sự tự trách.
Cơ Ngân, Thiên Vũ và Sở Vô Sương đều vì Đại Hạ mới đến Ma vực.
Nhưng ông ta lại không bảo vệ được bạn bè của Cơ Ngân.
Trên thực tế, từ cái đêm Hồng Uyên bị trọng thương thì Đại Hạ lại có gặp thêm khó khăn, có những chuyện đã không còn là việc mà bọn họ có thể kiểm soát nữa. Chẳng hạn như Thiên Tông, có vẻ như ông ta chỉ là một chưởng giáo trên danh nghĩa, có quá nhiều người đứng sau lưng Ân Minh.
Linh Lung cũng thở dài, xoa chân mày.
Cũng phải trách cô ta, hay nói cách khác là do cô ta đã không trông chừng tốt Cơ Ngân.
Đến lúc này cô ta vẫn chưa hiểu, Cơ Ngân làm thế nào chạy ra khỏi được Đế Đô.
Bên ngoài núi, người đông như biển, phần lớn đều vòng tay, nhón chân, nhìn về phía Thiên Tông.
Nói thật, bọn họ đã hết kiên nhẫn chờ đợi rồi.
“Sao vẫn còn chưa ra?”
“Nếu ngươi là Cơ Ngân thì ngươi có ra ứng chiến không?”
“Ta đâu có ngốc, rõ ràng Ân Minh muốn diệt Cơ Ngân, ra ứng chiến thì sẽ chết”.
“Đến ngươi cũng nhìn ra được vấn đề, chẳng lẽ Cơ Ngân lại nhìn không ra sao?”
Cả đám người tụ lại thì bảo sao không náo nhiệt cho được.
Tiếng bàn tán lúc trầm lúc bổng, vang lên không dứt.
Quạc!
Theo sau tiếng kêu là một con ưng già màu vàng bay vút qua bầu trời, ngồi bên trên nó là một ông già, trên tay cầm một cây gậy đầu rồng.
Đấy là Ân Trú.
Sao ông ta có thể không có mặt trong trận chiến sắp làm cháu trai mình nổi danh chứ.
Đợi đấy đi, sau trận chiến này, những huy hoàng mà Cơ Ngân đã tạo lên từ trước đến nay và cả những chiến tích chưa từng xảy ra đó nữa, tất cả đều sẽ là của cháu trai ông ta. Ông ta thật sự không nghĩ ra được, Cơ Ngân có thể lấy gì để đánh bại được Cửu Vĩ.
Ân Minh thì đang lơ lửng trên không trung.
Hắn ta nhắm mắt dưỡng thần, khóe môi nở nụ cười đầy khiêu khích.
“Chắc là không dám đến”.