Tất cả những người thuộc các dòng truyền thừa Ma vực đều đồng loạt dập đầu.
Ma Quân đã ngủ say quá lâu cho nên tuy đã phá được phong ấn nhưng vẫn vô hồn lặng lẽ đứng ở một bên, ánh mắt trống rỗng hoang mang.
Thương Khung cố gắng kêu gọi mới có thể kéo ý thức của Ma Quân trở về.
Từng là một bậc quân vương ngạo nghễ đứng trên thiên hạ giờ phút này cũng nước mắt lưng tròng.
Haiz!
Người khác thở dài, yên lặng lui ra ngoài.
Triệu Bân cũng xoay người rời đi, cần cho người bên trong có thời gian phản ứng lại mọi việc.
Bên ngoài bóng người đã tràn tới như thủy triều, có người của Ma vực cũng có người không phải của Ma vực, trong đó có hơn chín phần không biết gì về chuyện của Ma Quân, không hề biết Ma Quân đã bị Phật gia phong ấn trong Bát Bộ Phù Đồ.
Rống!
Tiểu hung hổ gầm lên một tiếng rồi nhảy vào địa cung.
Tuy rằng nó không phải là hung hổ hoàn thiện nhưng nó vẫn có trí nhớ về khí tức của Ma Quân.
Dù sao nó cũng đã từng là thú cưỡi của Ma Quân cho nên trong linh hồn cũng có dấu vết riêng lưu lại.
"Có chuyện gì vậy?", có rất nhiều người hỏi.
"Ma Quân sống lại", lão tổ Bạch gia cười nói, không hề giấu diếm.
"Ma... Ma Quân còn sống sao?", lời này như sét đánh bên tai tất cả mọi người.
Dưới gốc cây cổ thụ, Triệu Bân lấy ra bầu rượu, một mình lặng lẽ uống rượu chờ Ma Quân đi ra.
Nhóc hám tiền cùng tiểu hắc mập cũng đang chờ, bởi vì đạo hạnh thấp cho nên đến tận bây giờ bọn họ mới biết được chuyện bí mật này, đám người đến sau như Nhan Như Ngọc cũng thổn thức không thôi.
Bọn họ đã tưởng tượng ra rất nhiều chuyện nhưng không hề ngờ ra được chuyện này.
Không ngờ những cái hộp sắt kia lại chính là Bát Bộ Phù Đồ đang phong ấn Bất Diệt Ma Quân bá thiên tuyệt địa.
Không biết tới khi nào thì Ma Quân mới bước ra khỏi địa cung.
Đây là lần đầu tiên ông ta được nhìn thấy ánh mặt trời sau tám ngàn năm bị phong ấn.
Thần sắc của ông ta vẫn còn vô cùng bi thương, tám cái hộp sắt kia đã giam giữ ông ta qua không biết bao nhiêu thời đại, bây giờ ông ta đưa mắt nhìn bốn phía, ngoại trừ Thương Khung thì chẳng còn ai quen thuộc với ông ta, tất cả những sự huy hoàng, vinh quang ngày xưa đều đã bị chôn vùi cùng lịch sử.
"Bái kiến tiền bối".
Người dân toàn thành Thiên Thu đều chắp tay hành lễ.
Dòng suy nghĩ của Ma Quân lại bị ngắt ngang, ông ta không đáp mà chỉ nở một nụ cười bi thương, tất cả mọi người đều biết Ma Quân tuy đã có ý thức thanh tỉnh nhưng trí nhớ từ xưa vẫn chưa hoàn toàn quay trở lại.
Tu vi của ông ta cũng chưa hoàn toàn quay trở lại.