Nó vẫn chỉ là một con kỳ lân non nớt, nhưng sau này lớn lên chắc chắn sẽ mạnh hơn.
Đợi khi nhìn lại, hắn mới nhìn cánh rừng trúc này.
So sánh hai bên, cánh rừng Tử Trúc này khá hơn cánh rừng ở Linh Lung phủ, trận pháp không gian không bị tàn phá quá nhiều, dù dùng Vô Sương khúc cũng chưa chắc đã phá được, nhưng nó vẫn không ngăn được hắn, kiểu gì hắn cũng có cách để ra ngoài được.
“Này!”, bên ngoài rừng vang lên tiếng hô của Hắc Huyền lão đạo.
Triệu Bân xách một bình rượu, liếc mắt nhìn qua.
Đập vào mắt là bản mặt cười tít mắt của ông ta: “Kết bái không”.
Khụ khụ...
Triệu Bân hớp một ngụm rượu mà ho sặc sụa, thật sự không biết Hắc lão đầu đang đùa hay nói thật. Nếu ông ta kết bái cùng hắn, vậy thì hắn ngang vai phải vế với Linh Lung, Dương Huyền Tông hay Vân Yên gặp hắn còn phải chào một tiếng sư thúc đấy!
“Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng gánh”.
“Tiền của ngươi chính là tiền của ta”.
Lời nói của Hắc Huyền lão đạo có vẻ rất thâm sâu.
Người ở bên cạnh cũng vuốt râu một cách thâm trầm.
“Tiền của ta vẫn là tiền của ta chứ”.
Triệu Bân nói rồi di chuyển chiếc nhẫn ma sang chỗ khác.
Hai lão già này, vừa nhìn đã biết không phải dạng người tốt đẹp.
Trời còn chưa sáng đã thấy một người đi vào rừng trúc.
Là một cô gái, trong tay xách theo một chiếc giỏ cơm.
Triệu Bân từng gặp nàng, nàng là tì nữ của Dương Huyền Tông.
“Thánh tử, ăn cơm thôi!”, cô gái mỉm cười, nhẹ nhàng gọi.
“Thánh... tử?”, Triệu Bân nghe xong mà sững sờ.
“Ba ngày trước chưởng giáo đã phong người làm thánh tử, việc này truyền khắp Đại Hạ rồi”.
“Thế này... ngại quá nhỉ”.
Triệu Bân nghe xong chỉ biết cười gượng.
Làm đệ tử Thiên Tông lâu như vậy rồi, hắn biết thánh tử có ngụ ý gì.
Dương Huyền Tông đã quyết định chọn hắn là chưởng giáo Thiên Tông đời tiếp theo.
Hắn đang nghĩ, nếu ngày nào đó vì cứu mẹ mà hắn trở mặt cùng Thiên Tông, cục diện có lúng túng lắm không nhỉ.
Cô gái kia đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Trước khi đi, nàng còn len lén liếc mắt nhìn Cơ Ngân.
Khỏi phải bàn chứ, lúc này nhìn gương mặt phổ thông kia cũng thấy đẹp trai không chịu nổi.
Triệu Bân hoàn hồn, bắt đầu ăn thùng uống vại.
Hắn chưa ăn cơm xong đã thấy có người khác tiến vào, hóa ra là Dương Huyền Tông, Linh Lung và Vân Yên.
“Ăn cơm hả?”, Linh Lung là người tự giác nhất, tìm chỗ nào đó ngồi xuống.
“Ừm”, Triệu Bân chỉ mải vùi đầu lùa cơm.
“Nói thử xem, Kỳ Lân từ đâu ra?”, Vân Yên cũng ngồi xuống.
“Nhặt được!”, Triệu Bân hít một hơi thật sâu.
Hắn nói dứt câu, ba người kia đồng loạt đảo mắt.
Nhìn đi, trong miệng tên này chẳng có câu nào là thật.
Nói bừa, đây là lời thật mà.
Triệu Bân không hề nói dối, hắn thật sự đã nhặt được Tiểu Kỳ Lân.