“Làm nhiều rồi nên quen tay quen chân thôi”.
Triệu Bân hít một hơi thật sâu, bùi ngùi nói.
Những lời đó chẳng có người nào ở đây nghi ngờ.
Với cái tính nết của hắn, có bí pháp tốt thế này, cùng với khả năng diễn xuất đó, không chạy ra ngoài lòe thiên hạ mới là lạ, thích thế nào cứ làm thế đó, chỉ cần không đụng phải cảnh giới Thiên Võ, hay là đồng tử đặc biệt thì hắn lại dễ lừa gạt người ta quá, đó là một việc cần kỹ thuật, người bình thường thật sự không thể làm nổi.
“Bên trong đó thật sự có ý cảnh Tiên gia ư?”, tam trưởng lão chọt chọt Triệu Bân.
“Không có”.
Triệu Bân dứt khoát trả lời, chuyện quá khẩn cấp, hắn bịa bừa một cái lý do mà thôi.
Mấy ông lão kia đều vuốt râu, lại quan sát Triệu Bân từ trên xuống dưới một phen.
Chờ xem! Chẳng bao lâu nữa thôi sẽ có kha khá người ân cần hỏi thăm hắn, này thì lừa gạt, một nhóm tiền bối bị hắn xoay như xoay dế, không tập trung lại chửi hắn xối xả mới là lạ ấy?
“Dưới lòng đất… Rốt cuộc là bảo bối gì”.
Ma Tử hỏi, cao thủ Ma gia cũng dỏng tai lên nghe.
“Nào, mở mang tầm mắt đi”.
Mọi người cùng nhìn, Triệu Bân lấy ra quả trứng vàng.
Bấy giờ trời vẫn còn về đêm, quả trứng vàng rực rỡ sắc màu, sáng lấp lánh, từ xa nhìn lại, ai không biết còn tưởng là một viên bảo thạch ấy chứ? Hơn nữa còn là một viên bảo thạch cực kỳ to lớn và quỷ dị, còn quỷ dị đến mức nào ư? Nó có thể tự động hấp thu vầng sáng của mặt trăng như đang hấp thụ chất dinh dưỡng vậy.
Éc! Éc!
Thấy thế, Kim Sí Đại Bằng và Liệt Diễm Kim Ưng đều than khẽ.
Nếu thông linh thú cũng có biểu cảm thì hẳn là đôi mắt chúng đang chứa đầy vẻ kiêng dè, những huyết thống cao quý đều có liên hệ với nhau, những con cấp bậc như chúng nó mới có thể mơ hồ cảm nhận được.
“Đây là một quả trứng mà!”
“Ừm… Nói không chừng là một quả trứng rồng, trứng gà đâu có lớn vậy”.
“Vỏ trứng còn cứng lắm”.
Mọi người đều tập trung lại quan sát từ trên xuống dưới, có mấy người không chịu yên, thi thoảng lại giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó lại gõ gõ, âm thanh vang vọng.
“Bên trong là gì thế".
Ma Tử chỉ lo dụi mắt, lẽ ra hắn ta định dùng mắt Ma Luân để nhìn lén nhưng lại bị mờ mắt.
“Có trời mới biết được”, Triệu Bân cầm linh thủy thiên nhãn, hắn vẫn còn phải nhỏ loại thuốc này mà?
“Chỉ có mỗi viên trứng này thôi á?”, nhị trưởng lão Ma gia nhìn Triệu Bân, chủ yếu là muốn hỏi thử xem kẻ nào đẻ ra được quả trứng lớn như thế, còn cả tế dằn kia nữa, không có chút manh mối nào à?
“Ngoài nó ra thì chẳng còn gì cả”, Triệu Bân nhún vai.
“Cất vào trước đi”, đại trưởng lão Ma gia nhắc nhở.
Triệu Bân vội vàng cất đi, bởi vì xa xa nơi chân trời có vô số thú cưỡi bay đang lao đến, sát khí cuồn cuộn, trên lưng mỗi con thú cưỡi đều có một dóng người mặc trường bào, cơ bản đều giống nhau.
“Tộc Ám Dạ”, tam trưởng lão Ma gia trầm giọng nói.
“Tránh đi”.
Đại trưởng lão Ma gia dùng tọa kỵ vừa nói vừa xoay đầu.
Bọn Triệu Bân cũng vội vàng né tránh, không phải họ đánh không lại mà là đánh thế không đáng.