“Nếu không thì tiền bối ra ngoài hóng mát một chút nhé!”
“Sao, chẳng lẽ muốn ta la lên là phi lễ?”, Tử Linh dụi mắt.
“Tiền bối này, già mà không đàng hoàng gì cả!”, Triệu Bân bĩu môi một cái.
“Ta cần máu Kỳ Lân... để cứu mạng!”, lời này của Tử khá chân thành: “Ba giọt là được!”
Triệu Bân không đáp, trong đan hải, hắn nhìn Tiểu Kỳ Lân mà mỉm cười.
Tiểu Kỳ Lân lại khá ngoan ngoãn hiểu chuyện, không nói gì, chỉ đưa ra chút máu.
Triệu Bân trở tay đưa máu Kỳ Lân ra ngoài.
“Đa tạ!”, một câu này của Tử Linh mang theo sự cảm kích biết ơn.
“Có câu nói rất hay, cứu một mạng người còn hơn...”
Không đợi Triệu Bân nói xong, Tử Linh đã xoay người đi mất. Cô ta thật sự có người phải cứu, vội vàng đi dung hợp linh dược, Triệu Bân có chút xấu hổ, người một nhà cả, có khả năng thì nhất định sẽ giúp.
Tử Linh đi rồi thì lại có người tới.
Là nhóc ham tiền, hoạt bát nhiệt tình tới kéo Triệu Bân đi.
Khi hai người xuất hiện lần nữa thì đã ở trên một lầu gác, cũng chính là tòa lầu ngắm cảnh.
“Mỗi đêm, ta đều đến đây để ngắm biển!”. Nhóc hám tiền tâm sư, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra: “Trong cả Bạch gia, chỉ nơi này có thể nhìn ra biển, mai đi rồi, đây là lần cuối ngắm nó thôi!”
Triệu Bân im lặng, hắn có thể nghe ra sự lưu luyến trong giọng nói kia.
Cũng đúng, đây là nhà, tâm trạng đi xa tha hương, hắn hiểu lắm chứ!
Tối nay nhóc ham tiền khá yên tĩnh, chỉ lặng lẽ ngắm cảnh.
Triệu Bân thấy rất rõ, trong mắt nhóc hám tiền là sự “tham lam”: Tham lam nhìn biển rộng. Ngày mai phải đi, đây đúng là lần cuối, sợ là trong quãng đời còn lại cũng không có cơ hội ngắm biển ở đây nữa. Quan trọng là tình cảm tích tụ bên trong kìa, dù năm nào đó trở về được cố hương này thì cũng là cảnh còn người mất.
Triệu Bân cũng giương mắt nhìn theo.
Biển dưới ánh trăng gợn sóng lăn tăn, có hào quang chiếu xuống như ảo mộng.
Cảnh tượng thế này cũng không thể thấy ở Đại hạ, Triệu Bân nhìn mà tâm trạng cũng mông lung theo.
Bất chợt, nhóc ham tiền khoác lên tay Triệu Bân, đầu nhỏ nhẹ nhàng nghiêng qua một bên, môi nở nụ cười ngọt ngào, dịu dàng, hai mắt trong sáng xinh đẹp, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Trong quãng đời còn lại ta sẽ nhớ kỹ đêm này.
Đêm nay có một người tên Triệu Bân đã đứng hóng gió và ngắm cảnh với mình.
Với thiếu nữ e ấp mối tình đầu thì đây là chuyện lãng mạn nhất mà cô bé có thể nghĩ ra.
Nếu cả đời đều có thể như thế này, nắm tay tới khi mái đầu bạc trắng thì hạnh phúc biết mấy!
“Ừ, lãng mạn thật!”, Nguyệt Thần cười.
Đêm nay cuối cùng Triệu Bân cũng có chút tiến bộ.
Ít nhất trong lúc này hắn cũng không phải muốn mấy thứ vớ va vớ vẩn như tiền, bảo vật.
Đêm dần khuya…
Nhóc ham tiền dần mệt mỏi ngã vào trong lòng ngực của Triệu Bân, ngủ vô cùng ngon.
Đến tận lúc này, Triệu Bân mới thu mắt, đỡ cô nhóc lên giường, sau đó lặng lẽ rời đi.
Hả?
Vào lúc hắn mở cửa thì lại vô thức ngoái đầu nhìn lại.
Nhìn qua cửa sổ, biển vẫn mộng ảo như cũ nhưng ngoài cái này, bầu trời lại xảy ra một cảnh rất chói mắt, một ngôi sao rơi xuống, xoẹt qua tinh không, tạo thành đường cong hoa lệ trong không trung.
“Lại một ngôi sao rơi xuống!”, Triệu Bân lẩm bẩm.
Lại? Vì sao là “lại”?
Việc thế này mỗi lần mà hắn gặp phải thì đều có cơ duyên.