Đoàn người đen thui ùa vào sơn cốc từ bốn phương tám hướng.
Sau đó là một loạt những tiếng nổ, chấn động làm ngọn núi rung rung lắc lắc.
Tiếng nổ tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Không phải là không đánh nữa, mà là không thấy bóng dáng Cơ Ngân đâu.
Phụt!
Khi xuất hiện lần nữa, Triệu Bân ho ra một búng máu.
Nói đối phương ngọa hổ tàng long đúng là không sai, âm thầm luyện ra khá nhiều cao thủ, chỉ cần không chú ý đã bị thương nặng. Cánh tay của hắn suýt nữa rời ra, vết kiếm trên lưng lúc này còn lấp lánh ánh sáng, chắc hẳn là võ tu hệ dùng độc, chất độc màu tím hóa thành từng sợi in vào xương cốt của hắn, điên cuồng ăn mòn kinh mạch của hắn.
Triệu Bân thét một tiếng trong lòng, căn nguyên tràn trề, tiên lực cuồn cuộn, cưỡng ép tẩy luyện thể phách, tiêu diệt thứ chất độc kỳ dị này, tiện thể chữa lành vết thương.
“Tìm cho bổn vương!”
Trên đỉnh một ngọn núi, âm thanh lạnh lẽo này được truyền đi.
Triệu Bân từng liếc mắt nhìn sang, đó là một người đàn ông trung niên mặc áo bào giao long, chắc hẳn là vương hầu một phương của Tiểu Nhật, tạm xưng là vương hầu Tiểu Nhật, cũng là thống soái cao nhất trong lần vây hãm Ma điện này.
Lệnh truyền xuống, có thêm nhiều cường giả chạy ra, rà soát theo kiểu cuộn thảm.
Trong đó ẩn giấu không ít võ tu loại cảm nhận, còn về việc có bao nhiêu đạo hạnh trong lĩnh vực cảm nhận thì khó nói lắm, dù sao thì nhân tài cảm nhận cao siêu vô cùng hiếm hoi.
“Chỉ xử lý một Ma điện mà điều động cả quân đội”, Triệu Bân lầm bầm, vô thức liếc mắt nhìn về phía Ma điện, đôi mắt thoáng nheo lại. Nước Tiểu Nhật điều động đội hình lớn đến thế, cả Thi tộc hiệp lực trợ chiến, điều động thêm quân đội, chuyện này hiển nhiên không đơn giản.
Chưa biết chừng bên trong Ma điện có món bảo vật nào đó, hơn nữa còn là bảo vật cực lớn, nếu không, nước Tiểu Nhật và Thi tộc cũng không nóng lòng như vậy. Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, tiêu diệt Ma điện là giả, dường như cướp báu vật mới là thật.
Hắn không nghĩ nhiều, lại ẩn mình vào bóng tối.
Hắn giống như một u linh, xuất quỷ nhập thần, có tiềm năng làm thích khách, cứ đi đến đâu, hoặc ít hoặc nhiều sẽ có kẻ mất mạng, trước giờ chưa dùng tới nhát kiếm thứ hai, tung đòn là tuyệt sát. Nhiều người đang đi thì thủ cấp chuyển nhà, đến cả kêu rên cũng không kịp.
“Baka!”
Vương hầu Tiểu Nhật phẫn nộ, đối phương chỉ có một người mà làm họ rối như tơ vò.
Nếu thống soái Đại Nguyên và thống soái Hắc Long ở đây, chắc họ sẽ không có biểu cảm gì.
Đây mới là gì chứ, so với đại quân hàng trăm vạn, các ngươi mới chỉ là quậy phá nho nhỏ thôi. Nhất định phải cầu nguyện nhé, cầu cho đêm nay đừng có sấm sét, nếu không, các ông sẽ bị nướng cho trong mềm ngoài khét đấy.
Hửm?