Nhìn thần thái của quân Đại Nguyên mới thật sự là phấn khích. Tất cả đều đồng loạt ngước mắt nhìn rồi há hốc mồm. Cảnh tượng này thật quá mát mẻ, vị kia chính là Nguyên Anh, nhị hoàng tử của vương triều Đại Nguyên, cường giả Chuẩn Thiên trẻ tuổi nhất trong chín vương triều lớn đã bị Cơ Ngân lột sạch y phục.
Không còn ai đấu võ mồm nữa.
Các tuyển thủ võ mồm của cả hai quốc gia đều đang đồng loạt ngẩng đầu, mắt tròn mắt dẹt nhìn cảnh tượng bên trên.
Từ trước đến nay có rất nhiều trận đại chiến đã diễn ra nhưng trận đại chiến này là hấp dẫn nhất, cũng mát mẻ nhất. Tuyển thủ Đại Hạ đúng là vô pháp vô thiên, là người lớn mà còn chơi trò lột y phục của người ta, hắn có biết liêm sỉ là gì không?
Cảnh tượng thật sự đẹp mắt.
Cứ thử tưởng tượng một nhân tài của vương triều chỉ còn mặc mỗi một cái quần cộc và mang một đôi giày thì cảnh tượng sẽ có bao nhiêu tươi mát thoát tục, sợ là từ khi trưởng thành Nguyên Anh còn chưa bao giờ được mát mẻ đến như vậy.
"Cơ Ngân".
Nguyên Anh gầm rống dữ tợn như ác quỷ.
Nhị hoàng tử của vương triều Đại Nguyên, cường giả Chuẩn Thiên trẻ tuổi nhất trong chín vương triều lớn không thể nào chịu đựng nổi chuyện này cho dù da mặt của hắn ta có dày tới cỡ nào. Bị hai ba người nhìn thấy cũng không sao, nhưng đằng này hắn ta đang ở trước mặt mấy chục vạn đại quân! Là hắn ta đã quá xem thường Cơ Ngân mặt dày, chỉ vì chiến thắng mà hắn không còn biết xấu hổ là gì nữa.
Nếu như có nử tử tóc xanh ở đây thì hắn ta có thể tìm được đồng bạn tương lân.
Cô ta cũng đã từng bị kẻ nào đó lột y phục.
"Ta vẫn còn giữ thể diện cho ngươi đó!"
Triệu Bân thâm trầm nói, vừa nói hắn vừa nhìn chằm chằm vào đôi giày của Nguyên Anh.
Nếu như hắn có thể lột giày của Nguyên Anh ra trước thì hắn cũng không cần lột sạch y phục của hắn ta, chủ yếu vẫn là hắn còn chưa lột thứ quan trọng trên người của Nguyên Anh ra, nếu không thì chuyện này sẽ còn mất mặt hơn!
Hắn làm vậy xem như cũng đã chừa lại mặt mũi cho Nguyên Anh rồi.
Nếu ngay cả quần cộc cũng bị lột ra thì cảnh tượng sẽ càng náo nhiệt hơn nữa.
Đôi giày kia thật sự quá thú vị.
Nhưng không sao, hắn đã nhìn ra được manh mối.
Giết!
Nguyên Anh gầm lên, lôi điện trên vòm trời cũng ông ông chấn động.
Bị chọc tức giận, khí thế của hắn ta lại tăng vọt. Hắn ta iều khiển lôi hải tập cuốn về phía Cơ Ngân. Bây giờ chuyện thắng thua đối với hắn ta đã không còn quan trọng nữa, hắn ta chỉ có một mục đích duy nhất: tiêu diệt Cơ Ngân.
Ầm!
Lôi hải quay cuồng nhấn chìm Triệu Bân.
Triệu công tử dâng lên chiến ý vô địch, xé rách lôi hải.
Nguyên Anh lại cầm kiếm xông tới, kiếm quang mang theo lôi điện, uy lực nghiền nát.
Triệu Bân trời sinh cứng rắn, lấy thân đối kháng.
Hắn bị một kiếm chém trúng nhưng không dừng lại, ngay lập tức thi triển Tiên thuật trộm cắp lột chiếc giày bên chân trái của Nguyên Anh. Hắn đoán không sai, đôi giày này có huyền cơ, mang vào liền có thể lơ lửng trên không trung. Hiện giờ một bên giày trái của hắn ta đã bị lột ra thì cấm chế của cả đôi cũng bị phá, Nguyên Anh chỉ còn lại một chiếc giày cho nên loạng choạng đứng không vững, suýt chút nữa đã rơi từ trên cao xuống đất.
"Cái này cũng phải lột xuống!"
Triệu Bân quát lớn, lại thi triển Tiên thuật trộm cắp.
Ngay lập tức, chiếc giày bên phải của Nguyên Anh cũng bị lột ra.
Lần này hắn ta thật sự đứng không vững, ngay lập tức từ trên không trung rơi xuống. Trên đường rơi xuống hắn ta bị thiên lôi đánh liên tục, máu xương văng khắp nơi.
"Chỉ còn lại cái quần cộc".
Tướng sĩ Đại Hạ cũng rất thú vị, bọn họ không hề quan tâm đến thắng thua, chỉ quan tâm đến cái quần cộc của Nguyên Anh khi nào mới bị lột ra. Giây phút cái quần cộc đó bị lột ra thì trận đại chiến này cũng sẽ đi vào lịch sử.
"Thì ra là thế".
Ánh mắt nữ soái lóe lên tia sáng, cô ta khẽ cười thầm.
Đến lúc này cô ta mới hiểu được dụng ý của Cơ Ngân.