Mà cũng có thể là có người đang tụ tập lại mắng hắn.
Quác quác!
Đại Bằng bay đi với tốc độ cực nhanh, một đường lướt qua núi sông hùng vĩ.
Thuật thông linh cũng có giới hạn.
Sau khi Đại Bằng trở về linh giới, Triệu Bân lại sử dụng bùa tốc hành để tự chạy.
Hết thời hạn thì hắn lại gọi thông linh thú tới.
Cứ như vậy, hắn mất ba ngày mới đến được hang động Quỷ Minh trong truyền thuyết.
Nó nằm trong một dãy núi.
Từ trên trời nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy dãy núi đen nhánh một mảng, tạo ra hình dáng rất đáng sợ. Dù có nhìn từ đâu thì hình dáng đó cũng giống như một cái đầu lâu. Nơi này là cấm địa, hung danh từ lâu đã được lưu truyền, đừng nói là đi vào, chỉ cần nhìn thôi cũng đã khiến cho người ta kinh khiếp.
Triệu Bân đã đứng ở phía trước dãy núi.
Hắn còn chưa bước vào thì đã có cảm giác âm phong đang kéo tới, khiến cho tóc gáy của hắn dựng đứng hết cả lên, cẩn thận lắng nghe còn có thể nghe thấy những tiếng ô ô vang rền, giống như tiếng ác quỷ kêu rên, khiến cho người ta bất giác bị ám ảnh, đêm về còn gặp ác mộng không thôi.
"Tú Nhi, bên trong đó có gì?"
Triệu Bân đứng ngoài quan sát một lúc lâu rồi mới liếc nhìn về phía Nguyệt Thần.
"Không biết".
Nguyệt Thần nhàn nhạt nói, đây cũng không phải là lời đùa giỡn, cô ta quả thật không biết, chỉ biết nơi này là cấm địa, chính là một chiến trường cổ xưa, nơi an táng của biết bao nhiêu tôn tiên, có tà niệm, ác niệm, sát niệm... bao trùm toàn bộ dãy núi, ngay cả cô ta cũng không thể nào nhìn thấu.
Dù sao thì cô ta cũng chỉ còn lại một tia hồn thức, lực cảm ứng cũng có hạn.
"Nhưng có hoa Hồn Linh bên trong không?"
"Có".
Nguyệt Thần nói khá chắc chắn, cô ta có thể mơ hồ nhìn thấy dấu hiệu của hoa Hồn Linh.
Đã có được câu trả lời chắc chắn.
Triệu Bân hít sâu một hơi, liền muốn bước vào.
"Đợi buổi sáng hãy vào".
Nguyệt Thần lãnh đạm nói, ngụ ý rất rõ ràng, buổi sáng thì âm khí mới giảm đi, nếu sớm biết hang động Quỷ Minh quỷ quái đến mức này thì cô ta đã bảo hắn tới đây vào ngày cực dương hôm qua, cực dương khắc âm tà, chọn ngày đó đi vào mới đúng là ngày tốt.