“Chạy?”
“Chạy đâu hả?”
Triệu Bân không ngừng thét lên, huy động sấm sét liên tục giáng xuống.
Tà Niệm Mặt Quỷ không dám đối đầu.
Sấm sét chí cương chí dương, chuyên khắc những thứ tà ác.
May mà độn pháp của nó rất đỉnh, thế nào cũng tránh được.
Long Phi đứng vững hơn, cô ta cũng xách kiếm lao tới, dù không có Cửu Vĩ hóa thì khả năng chiến đấu của bản thân cũng rất mạnh.
Cấm!
Cô ta dùng tới thuật phong ấn.
Tiếc rằng cô ta cũng không bắt được Tà Niệm Mặt Quỷ, tên đó trốn quá nhanh.
Nếu đoán không nhầm thì đó là vô tướng Phật pháp, độn thuật không có đối thủ.
“Tránh ra!”
Triệu Bân hét to, hai tay giơ kiếm.
Long Phi hiểu ý, vội vàng lùi về sau.
Cô ta vừa đi, sấm sét đầy trời đã giáng xuống.
Không bắt được Tà Niệm Mặt Quỷ thì dùng công pháp không sai không lệch, thế nào cũng phải có một thứ đánh trúng.
Tuy phương pháp này rất ngu ngốc nhưng vẫn hữu dụng, Tà Niệm Mặt Quỷ đang trốn tới trốn lui thì một luồng sấm sét giáng xuống. Sấm sét khắc tà niệm, quả nhiên không sai được, ma lực và ma sát của nó bị đánh thành tro bụi.
Lần nữa!
Triệu Bân lại tập hợp sấm sét.
Chỉ cần sấm chớp kéo dài đủ lâu, dù phương pháp ngu ngốc đến mấy cũng có thể tiêu hao sinh lực của tên kia đến chết.
Soạt!
Tà Niệm Mặt Quỷ cắn răng, ra khỏi xác thịt của Hồ Lai.
Nó giống như một luồng sáng màu đen, không đợi sấm sét giáng xuống đã vọt ra khỏi vùng trời đó rồi.
“Còn muốn chạy à?”
Triệu Bân cuốn theo sấm sét, không ngừng truy sát.
Hắn dùng tới Thiên Nhãn truy tung, nhắm thẳng vào Tà Niệm Mặt Quỷ, dù chạy tới chân trời góc bể cũng phải tiêu diệt nó.
“Cứu hắn ta”.
Lời của hắn vẫn còn vọng lại phía sau.
“Hắn ta” mà hắn nhắc tới, tất nhiên là Hồ Lai.
Long Phi nhanh như cắt, đỡ được Hồ Lai đang rơi xuống. Cô ta không quen người này, chỉ biết hắn ta là một hòa thượng.
Hồ Lai chưa tỉnh, vẫn còn trong cơn hôn mê.