“Không kịp nữa, phải nhanh chóng trở về gia tộc”, một tiền bối nữ cười nói, đã cõng nhóc ham tiền lên: “Chúng ta bí mật ra ngoài, thời gian lâu rồi, sợ gia tộc có biến cố”.
“Vội vậy sao?”, Triệu Bân cau mày.
“Ngày tháng còn dài, sẽ có cơ hội gặp lại”, ông già áo tím cười, cũng cõng tên mập đen lên.
“Đã như vậy, cảm ơn các vị tiền bối đã có ơn cứu giúp, đời này không quên”, Triệu Bân chắp tay nghiêng người nói: “Sau này, nếu gặp hoạn nạn, có thể đến núi Bất Tử, nơi đó… thật sự rất an toàn”.
“Được”, đám tiền bối cười hiền.
Nói thật, nhìn tên tiểu võ tu này, bọn họ thấy rất vừa mắt.
Người mới đứng đầu Thiên Tông, họ vẫn rất vui vẻ mà kết bạn, hiện tại không có gì cả, đợi 10 năm sau, người tên Cơ Ngân này, tuyệt đối là yêu nghiệt một phương, tiền đồ sáng lạn.
Vậy mới nói, đây là một mầm tài năng.
“Nếu gặp được Triệu Bân, thay mặt ta hỏi thăm hắn”, tên mập đen tỉnh lại, hơi thở yếu ớt.
“Gặp Triệu Bân thì nói với hắn… ta nhớ hắn”, nhóc ham tiền cũng mở mắt ra, cười mệt mỏi nói.
“Ta nhất định sẽ giúp hai người”, Triệu Bân trịnh trọng nói, trong lòng cảm kích vô cùng, nếu không phải mọi người vội rời đi, hắn nhất định sẽ mời họ đến núi Bất Tử, không say không về và cho họ biết về thân phận của mình.
“Đa tạ”, hai người mỉm cười rồi lại chìm vào giấc ngủ.
“Hẹn gặp lại”.
Cả đám người sử dùng thú cưỡi, bay ra khỏi vực thẳm.
Tử Linh cũng đi cùng, trước khi đi còn không quên liếc Triệu Bân một cái.
Triệu Bân nhìn theo, ngây ngốc vẫy tay.
Cuộc gặp này quá ngắn ngủi, chia tay rồi không biết ngày nào mới được gặp lại.
“Nghe nói, Lăng Phi và Xích Yên là do ngươi giới thiệu đến đỉnh Tử Trúc?”, Chư Cát Huyền Đạo không rời đi, cười hỏi Triệu Bân.
“Có thể giúp đỡ được thì giúp thôi”, Triệu Bân nói.
“Ngươi có biết ta là ai không?”, Chư Cát Huyền Đạo vuốt râu.
“Nghe Lăng Phi nói qua, có một người mặt dày tên là Chư Cát Huyền Đạo, có phải ông không?”, Triệu Bân giả ngây hỏi, tiện thể còn ập một cái nồi sắt lên đầu Lăng Phi.
Nghe vậy, sắc mặt Chư Cát Huyền Đạo hiển nhiên có chút tối sầm.
May mà Lăng Phi không ở đây, nếu không thì sẽ bị ăn ngay một cái bạt tai rồi, kết bạn cần phải cẩn trọng. Nhiều lúc bị đánh cũng không biết là ai ra tay.
“Đi tìm một người với ta nhé”, Triệu Bân chọc chọc Chư Cát Huyền Đạo.
“Không rảnh”, Chư Cát Huyền Đạo đen mặt, dùng bùa bay lên trên.
“Có cần đến núi Bất Tử tham quan không? Đó thật sự là một nơi rất tốt”, Triệu Bân vội vã đuổi theo.
“Lão Phu có phải chưa đến đó bao giờ đâu”.
“Bây giờ... đã thay đổi rất nhiều rồi”.
“Cút ngay”, Chư Cát Huyền Đạo mắng một tiếng, từ vực sâu bay thẳng về một phía khác.
“Ông ta muốn đến Thiên Tông sao?”
Triệu Bân nhìn theo, nhíu mày, lẽ nào Chư Cát Huyền Đạo cũng giống như Lăng Phi và Xích Yên bị gọi quay về Thiên Tông rồi? Vậy thì hai người họ... lại làm loạn lên ở đó thì sao?
Thu hồi tầm nhìn từ phía lão đạo Chư Cát, Triệu Bân vội vàng quay đi.
Chậm trễ khá nhiều thời gian rồi, phải nhanh chóng chạy tới thung lũng Cửu Long.
Trên bản đồ có thể thấy được địa hình của thung lũng Cửu Long có chín mạch núi trông như con rồng quấn vào nhau, địa thế khá đẹp, mà thung lũng Cửu Long chính là trung tâm của nó, tên nó cũng là vì lý do này.
Vận may của hắn cũng khá, quả thực Phượng Vũ đang ở đó.