Đi đến một vùng biển, phi kiếm mới chậm rãi giảm tốc độ như một chú chim lớn bay lượn vòng trên bầu trời, lão trọc đầu vẫn còn đang nắm chặt la bàn nhìn một hồi.
Triệu Bân cũng ngó nghiêng, vùng biển yên tĩnh này dường như chẳng có gì khác thường cả.
“Ở đây rồi!”, lão trọc đầu điều khiển phi kiếm lao vào biển cả.
Đến khi đến xuống dưới sâu, Triệu Bân mới nhận ra ở đáy biển có ẩn giấu càn khôn, thế mà lại có một tiểu thế giới ở đây, hơn nữa còn là loại có thể dịch chuyển, thảo nào lão trọc đầu dẫn hắn chạy qua chạy lại trên mặt biển.
Hai người đáp xuống một khu rừng hẻo lánh, nói chính xác hơn là một khu rừng hẻo lánh bên dưới biển.
Triệu Bân ngẩng đầu, nước biển cuộn trào mãnh liệt đều bị sức mạnh bí ẩn ngăn lại, đó chắc hẳn là một kết giới vô hình, chân trận ở trong khu rừng hẻo lánh để ngăn nước biển nhấn chìm.
“Đi theo ta!”
Lão trọc đầu cầm kiếm sải bước đi trước.
Triệu Bân cũng đi theo, khu rừng hẻo lánh tối tăm không có ánh sáng, sương mù bao phủ, còn có hiện tượng rất quái lạ, như ẩn như hiện, đó là từng cơn gió u ám.
“Nơi này là đâu?”, Triệu Bân tò mò hỏi.
“Ta cũng không biết nhưng bên trong có bảo bối”, lão trọc đầu đáp.
“Sư phụ nói nơi nào có bảo bối cũng đều tiềm ẩn nguy hiểm”.
“Sư phụ ngươi không nói làm gì cũng là tu hành sao?”
Lão trọc đầu vừa đi vừa nhìn, chắc chắn là không phải đến lần đầu, lão dẫn Triệu Bân, hết đi thẳng rồi rẽ đủ hướng như một vị hướng dẫn viên, bởi trong khu rừng hẻo lánh này ẩn chứa một tiên trận mê tung, hơn nữa còn khắc không ít cấm chế.
Không lâu sau.
Hai người mới dừng lại trước một hồ nước.
Một bục cao tọa lạc ngay giữa trung tâm hồ nước, dưới bục cao là chín mươi chín bậc thang bằng đá, nhìn lên bục cao là một viên linh châu màu vàng đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
“Đó là gì?”, Triệu Bân hỏi.
“Thiên Linh Châu”, lão trọc đầu nói, ánh mắt sáng rực.
“Là bảo bối”, Triệu Bân xoa cằm, nếu không phải bảo bối thì ông già này cũng sẽ không vui mừng đến thế.
“Đi thôi, lấy nó xuống!”
“Sao ngươi không đi?”
“Nếu ta có thể vào trong còn cần tìm ngươi?”
“Ngươi không thể vào, còn ta thì có thể à?”
“Nơi này có cấm chế, chỉ nhân tu mới vào được, trùng hợp ta là một con Ô Long”, nói rồi lão trọc đầu tiến lên trước một bước, đầu như đụng phải tấm sắt, vang lên một tiếng “bang” rồi bị chặn lại.
“Vậy ta cũng không đi!”, Triệu Bân lắc đầu: “Ngộ nhỡ chết ở trong đó thì sao”.
“Ta đã dò xét bằng bí thuật rồi, bên trong không có sát trận”, lão trọc đầu ngay thẳng nói.
“Ta không đi”.