Hắn đúng là người xứ khác nhưng hắn không ngu nha!
Bản đồ quý thật nhưng một tấm bản đồ có thể sao chép ra nhiều bản, vật gì hiếm mới quý, nếu số lượng nhiều thì giá cả hiển nhiên cũng giảm, ba mươi vạn á, cướp ngày hay gì?
“Nói vớ vẩn!”
“Chỗ này cũng quá xa!”
Triệu Bân mở bản đồ, hắn đã xác định được vị trí, họ vẫn ở Nam Vực nhưng so khoảng cách với đảo nhỏ Bạch gia thì đúng kiểu như nằm ở hai cực vậy. Thế càng đừng nói tới việc đội tàu của Bạch gia đi rồi, giờ đuổi theo e là cũng không kịp, ai biết họ đã đi tới đâu, lãnh thổ Nam Vực lớn thế, không dễ tìm đâu!
Nên đổi lại kế hoạch thôi.
Nghĩ thế, hắn cất bản đồ: “Tiền bối, có đan giả chết không?”
“Cái gì? Đan gì?”, ông lão còm bỏ sách xuống.
“Đan giả chết!”
“Chưa từng nghe tới!”
“Cảm ơn!”
Triệu Bân nói rồi lại cõng nữ soái lên đường.
Sau đó hắn tìm một chỗ không người, biến ra nhiều phân thân, cho chạy đến mấy cửa hàng lớn.
Không phải hắn muốn mua tài nguyên tu luyện mà là muốn tìm đan giả chết.
Đan dược này thì chưa từng có ai nghe tới nhưng nó đúng là có tồn tại.
Ngày xưa, khi hắn hộ tống Mộng Điệp về cố hương, từng bị cường giả của Túy Mộng Lâu đuổi giết, lão già râu chữ bát từng cho hắn một viên đan giả chết này. Ăn nó thì Mộng Điệp cũng chết lâm sàng, trạng thái không khác gì chết thật, được hắn bỏ vào nhẫn ma, từ đó mới thoát được một kiếp.
Hôm nay, hắn muốn dùng lại cách này.
Bỏ nữ soái vào trong nhẫn ma thì tốt hơn so với cõng suốt dọc đường. Gặp nguy hiểm hay đại chiến thì hắn cũng không sợ làm bị thương nữ soái thêm nữa, hắn cũng có thể dùng tốc độ nhanh nhất để đưa nữ soái ra khỏi vùng biển này.
Xong rồi họ có thể trở về tìm đội tàu của Bạch gia.
Nếu Bạch gia biết thì chắc cũng sẽ nghĩ thế.
Khoảng cách quá xa, hai bên còn thứ phải kiêng dè nhiều thứ, trên đường sẽ xảy ra biến cố, giải quyết một bên mới là thượng sách, đó cũng là vừa tốt cho mình vừa không tạo thêm rắc rối cho đối phương, là sự quan tâm lẫn nhau tốt nhất.
Rột rột!
Đang chạy thì một âm thanh vang lên.
Nó truyền tới từ nữ soái.
Tu vi mất hết...
Không có chân nguyên chống đỡ, cô ta không ăn cơm thì không chịu nổi.
“Vừa ăn vừa đợi!”
Triệu Bân cười, chân bước nhanh hơn.
Mặt nữ soái lại đỏ lựng, cô ta lại mất mặt rồi.
Khi hai người xuất hiện lần nữa thì họ đã thay đồ, nữ soái cũng đã đổi quần áo, thành nữ giả nam, tháo xuống mặt nạ bằng ngọc. Nếu không phải người quen thân, chắc sẽ không thể nhận ra họ, mà giờ có thấy cũng không dám nhận nên không ai biết là tu vi của thống soái Xích Diễm đã mất hết.
“Đẹp trai quá!”
Không ít cô gái thấy nữ soái thì sóng mắt lãng đãng.
Cũng đúng, với dung nhan tuyệt thế như nữ soái, thành nữ giả nam thì hiển nhiên vẫn rất đẹp trai.
“Đúng là không thể dẫn mỹ nữ đi dạo phố mà!”, Triệu Bân thầm nhủ trong lòng. Là nữ mà quá đẹp, nếu các công tử thế gia thấy thì không chịu yên phận, còn nữ giả nam trang thì mấy cô gái thấy xong cũng sẽ nổi tính háo sắc.
“Chỗ này đi!’
Hai người vào trong một tửu lầu, đi thẳng lên tầng hai, chọn một chỗ gần cửa sổ.