Đó là thể nguyên thần, hấp thụ hồn thể cũ và triệt để lột xác thành nguyên thần.,.
Oành!
Trong nháy mắt, cả phàm giới rung chuyển.
Vô số người đứng không vững.
Nhiều người tỉnh lại từ trong mơ.
Trước đó là tiếng nổ, sau là rung chấn, hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy,
Tiếng nổ đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Bầu trời của bí cảnh Thiên Thương tràn ngập ánh sáng.
Võ hồn lột xác thành công, nguyên thần của Triệu Bân cũng quay về thân thể.
Thật lâu sau vẫn chưa thấy hắn tỉnh lại, e là trong thời gian ngắn cũng không tỉnh được. Võ hồn trước đó phối hợp hoàn mỹ với thân thể, nhưng giờ là nguyên thần, cần một thời gian làm quen mới xong. Cũng may ngày nào hắn cũng luyện thể thân xác đủ mạnh mẽ, chứ thân xác bình thường chưa chắc đã chịu được nguyên thần đó.
Dưới ánh trăng im lìm, bí cảnh cuối cùng cũng quay về tĩnh lặng.
Triệu Bân yên tĩnh nằm trên đỉnh núi, dị tượng quanh thân tiếp tục diễn hóa, sáng lòa bao trùm cả thân thể.
Tiểu Kỳ Lân và Tiểu Thanh Loan bảo vệ hắn, ánh mắt cũng sáng choang.
Lão Huyền Cơ cũng bò lên trên, nhưng chắc là đạo hạnh quá tệ hoặc do uy áp của Triệu Bân quá mạnh nên ông ta không thể tiến lại gần thêm được. Mỗi lần bước thêm thì sẽ bị khí tràng của Triệu Bân vô hình đẩy lui.
“Cảm ơn”.
Mặc dù đang ngủ say nhưng Triệu Bân vẫn truyền âm ra ngoài.
Lời này là nói với lão Huyền Cơ, lão già này đúng là quý nhân của hắn. Cứ gặp lão Huyền Cơ thì sẽ luôn có chuyện tốt, ví dụ như Bát Bộ Phù Đồ, hay là Độn Giáp Thiên Tự, hoặc là bí cảnh Thiên Thương. Nếu trước kia không gặp được lão Huyền Cơ thì hắn cũng sẽ không có được như ngày hôm nay.
Gió khe khẽ thổi, có một người đặt chân lên đỉnh núi.
Chính là kẻ trừng phạt phàm giới, lão ta là thần mà, nên không ai nhìn thấy được lão ta!
Lão già này rất hay ho, chắp tay lại dạo quanh Triệu Bân, giống như đang tham quan sở thú. Mà lão ta nhìn thật lâu cũng chẳng nhìn ra duyên cớ, chỉ biết tên nhóc này tiền đồ vô lượng.
Khi trời gần bình minh thì lão ta mới rời đi.
Triệu Bân vẫn chưa tỉnh lại, còn đang lột xác một bước cuối cùng.
“Ái chà”.
“Chuẩn bị va chạm”.
Nguyệt Thần nâng mặt, nhìn ra bên ngoài.
Va chạm ở đây tức là có thứ gì đó chuẩn bị va vào, không biết là cái gì đây! Hóa ra lại là một không gian, một không gian di động, không biết bay tới từ chỗ nào mà lại ngược với phương hướng của bí cảnh Thiên Thương. Một hướng Bắc một hướng Nam, đúng là chuẩn không cần chỉnh.
Oành!
Đụng là chạm.
Hai không gian di động tiếp xúc thân mật với nhau.