"Không biết sư bá gọi đệ tử đến đây vì chuyện gì?", Triệu Bân ngập ngừng nói.
“Nói chuyện phiếm”, Dương Huyền Tông mỉm cười.
Triệu Bân chưa kịp trả lời thì lại có người tiến lên.
Có hai bóng hồng xinh đẹp bước tới, một là Linh Lung, đã hơn nửa đêm mà vẫn còn ở lại Thiên Tông.
Người còn lại là một nữ đệ tử mặc phượng y, tư thái cao quý, uy nghiêm lạnh lùng, người của gia tộc bình thường chắc chắn không thể luyện ra được loại khí chất cao quý bậc này. Cô ta có cảnh giới Huyền Dương đỉnh phong, quanh thân có mây khói lượn lờ hệt như tiên nữ giáng trần. Đặc biệt cô ta còn có một đôi mắt rất đẹp, bên trong dường như còn ẩn chứa sức mạnh thần bí khiến cho người ta không thể nhìn thấu.
Triệu Bân hơi nheo mắt lại, ấn tượng đầu tiên của hắn đối với nữ đệ tử mặc phượng y này chính là... rất nguy hiểm.
Trong vô thức, Triệu Bân mở to Thiên Nhãn muốn nhìn thấu nữ đệ tử mặc phượng y, nhưng trên người của đối phương có cấm chế ẩn giấu cho nên hắn chỉ có thể nhìn thấy những thứ hết sức mờ mịt. Tuy nhiên, hắn có thể cảm nhận được bên trong cơ thể của đối phương có một cỗ năng lượng cực kỳ khủng khiếp khiến cho hắn kinh hãi đến mức run rẩy, cảm nhận được áp lực từ tận sâu trong linh hồn.
Gầm!
Trong lúc hắn đang quan sát thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng thú gầm rống.
Hắn nghe kỹ thì phát hiện tiếng thú gầm rống đó phát ra từ bên trong thân thể của nữ đệ tử mặc phượng y, nghe rất giống tiếng hồ ly gầm, mà chỉ có hắn mới có thể nghe thấy được. Chuyện này đã khiến cho hắn bị chấn động tinh thần giống như vừa bị thiên lôi đánh.
"Đại Hạ Long Phi".
Triệu Bân thầm lẩm bẩm trong lòng, những người cùng thế hệ không có mấy người có thể tạo cho hắn áp lực như thế này, phối hợp với khí chất tôn quý của nữ đệ tử mặc phượng y thì cũng không khó để đoán ra được cô ta là công chúa của triều Long Đại Hạ, tiếng gầm rống vừa nãy hắn nghe được chắc chắn là của Cữ Vĩ Tiên Hồ, do hắn cố tình nhìn lén cho nên mới bị Cửu Vĩ Tiên Hồ cảnh cáo.
"Đánh không lại".
Triệu Bân thầm nói trong lòng, hắn vẫn rất biết thân biết phận khi đối mặt với Đại Hạ Long Phi, nếu như Thuấn Thân Tuyệt Sát không thể giết chết được đối phương trong một tích tắc thì hắn không có cơ hội chiến thắng, một khi Long Phi trở thành Cửu Vĩ Tiên Hồ thì chỉ cần một tát cũng đủ khiến cho hắn tàn phế, thêm một tát nữa thì hắn chắc chắn sẽ ngã gục, ngay cả lực tái sinh cũng không thể giúp cho hắn khôi phục nổi.
Đúng là có thể làm đệ tử chân truyền số một của Thiên Tông, Long Phi quả nhiên danh bất hư truyền.
Như Thanh Dao đã nói trước đây, cho dù hắn cộng với Sở Vô Sương, cộng thêm hạng hai Thiên Vũ, hạng ba Tinh Hồn và hạng tư Ngao Diệt, năm người hợp lại cũng không thể động nổi tới một sợi tóc của Đại Hạ Long Phi.
Trong thời đại nhân tài hội tụ, đúng là không có yêu nghiệt nhất, chỉ có yêu nghiệt hơn.
Như vị này thì e rằng chỉ có Ma Khôi, thánh tử Ma cung mới có thể chiến đấu ngang sức, Cửu Vĩ Tiên Hồ đấu với Thái Thượng Hung Hổ, nếu như bọn họ thật sự chiến đấu với nhau thì động tĩnh gây ra chắc chắn sẽ không nhỏ.
Trong lúc hắn đang quan sát Long Phi thì Long Phi cũng đang quan sát hắn.
Cô ta tất nhiên đã từng nghe nói qua về đệ tử đứng đầu tỷ thí tân tông, cảnh giới Chân Linh đánh bại Sở Vô Sương, đại chiến với lũ yêu nghiệt ngay trước cổng Đế Đô, cái tên Cơ Ngân này đúng là có thiên phú dị bẩm, nếu như cô ta không có Cửu Vĩ Tiên Hồ thì cô ta cũng chưa chắc có thể đánh bại được hắn cho dù cô ta có cảnh giới Huyền Dương đỉnh phong.
"Bái kiến sư tổ, công chúa", Triệu Bân lại chắp tay chào.
Long Phi nhẹ gật đầu, sau đó ngồi xuống.
Còn Linh Lung thì lại nói thêm: "Mấy ngày nay đi uống rượu thưởng hoa ở thanh lâu có vui không?"
Sắc mặt của Triệu Bân đen lại, vừa mới gặp là đã nói xấu ta rồi, giữ mặt mũi cho ta một chút đi có được không!