Là Ngự Lâm Quân trong lời của Hắc Huyền, vừa hay bọn họ cũng ở gần đó, số lượng có hơn cả vạn người.
“Ngự Lâm Quân Đại Hạ sao?”
Những người xung quanh nhìn thấy họ thì đều tỏ ra kinh ngạc.
Tốc độ của Ngự Lâm Quân cực kỳ nhanh, toàn bộ tập trung về trước cấm địa rồi bắt đầu bày binh bố trận.
Sau đó lần lượt từng cỗ xe nỏ được lấy ra sắp xếp gọn gàng, người nào nhìn thấy thế trận đó cũng phải nhướng mày, không ngờ người đánh nhau bên trong cấm địa là hoàng tộc hoặc thuộc Thiên Tông, mà bây giờ Ngự Lâm Quân của Đại Hạ đang chạy đến đây là để tiếp viện, chỉ không biết được là nhân vật nào thôi. Chính vì tò mò nên mới không ai bỏ đi, phần lớn đều tập trung trên đỉnh núi, cầm kính viễn vọng quan sát.
Biết đâu chừng một giây sau lại có người xuất hiện thì sao.
Theo sau tiếng nổ lớn là một vùng sương mù đỏ tràn ra từ trong cấm địa, nhìn từ xa giống như một biển máu, có thể thấy bóng dáng một người thấp thoáng ở sâu bên trong màn sương. Có lẽ vì say rượu, hoặc có thể là bị thương quá nặng nên bóng người lảo đảo, nghiêng nghiêng ngả ngả.
Đương nhiên đây là Triệu Bân rồi.
Hắn thật sự đã mở đường máu ra ngoài, vết thương trên thân không thể dùng từ thảm thiết để hình dung nữa, cả người toàn là máu, lộ cả gân cốt ra ngoài, cộng thêm đầu tóc rối bời nữa, nhìn sao cũng thấy giống ma quỷ từ dưới địa ngục lên. Nhắc đến mái tóc, hắn đã không còn trong trạng thái tóc vàng nữa mà trắng toát như tóc của nữ soái, trời mới biết hắn đã mất bao nhiêu tuổi thọ, mỗi một bước đi đều để lại một dấu chân máu, giống như một chiến thần ngày tận thế, sắp sửa rời khỏi thế giới này.
“Là ai?”
Mọi người đều cố hết sức nhìn.
Ngặt nỗi mây mù quá dày, khoảng cách lại quá xa, không thể nào nhìn rõ được.
Bọn họ không nhìn thấy nhưng mắt của Hắc Huyền, Bạch Huyền và người của hoàng tộc đang chặn trước cấm địa lại sáng rực, mặc dù bọn họ cũng không nhìn thấy rõ nhưng sương máu không thể nào che lấp được sự uy phong của ai đó, nhất định là Thánh tử Thiên Tông.
Tiếng nổ vẫn chưa dừng lại.
Theo sau Triệu Bân là một đám đông đen nghịt.
Ngụy bí giả đã đuổi theo ra, khuôn mặt hung dữ của Ân Minh cũng có trong số đó.
“Mau… Cứu người đi”.
Hắc Huyền và Bạch Huyền đều hành động, xông vào trong sương mù.
Đến khi nhìn thấy Cơ Ngân, họ mới biết là hắn còn cõng theo một người, chẳng phải là nữ soái Xích Diễm sao? Cô ta đã mất tích nhiều ngày, không ngờ lại ở trong rừng rậm Huyết U, tình trạng hiện tại cũng giống y như Triệu Bân, tóc bạc trắng như tuyết.
Đã có chuyện gì xảy ra?
Mọi người đều thắc mắc.
Bọn họ không kịp hỏi, vội đưa hai người họ ra khỏi biển máu.
“Giết”.
Đằng sau là tiếng hét vang trời.
Đấy là Ân Minh và đại quân ngụy bí giả, bọn họ truy sát theo như nước thủy triều.
“Đánh cho ta”.