"Không làm gì", Triệu Bân thản nhiên nói.
Không có ai tin!
Thần thái của mấy lão già đã nói lên tất cả.
Triệu Bân không quan tâm đến chuyện đó, chỉ lo dụi dụi mắt. Vừa nãy hắn bị hộp sắt phản phệ, cảm giác không dễ chịu một chút nào, cho dù hai mắt đã nhìn thấy lại được nhưng vẫn rất mơ hồ, xem ra Thiên Nhãn của hắn đến tận hai ba ngày vẫn còn bị phản phệ.
Không lâu sau thì mọi người được đưa đến một hoa viên.
Ồ!
Vừa bước vào liền nghe thấy một tiếng cảm thán, cả Triệu công tử cũng lộ ra hai mắt sáng ngời, hoa viên này thật sự phi thường, toàn là kỳ hoa dị thảo đủ mọi màu sắc rực rỡ được bao phủ bởi mây trời lượn lờ, trong đó có không hề ít những loại cây mà ngay cả nữ soái cũng chưa từng gặp qua, đã tuyệt tích ở thế giới bên ngoài.
“Không tệ”, mấy lão tướng vuốt râu nói.
“Không tệ”, Triệu Bân cũng sờ cằm nói.
Hoa viên này rất yên tĩnh, là một nơi tu luyện tốt, mà kì hoa dị thảo bên trong đó cũng đều là thứ tốt. Nếu như có luyện đan sư ở đây thì chắc sẽ mừng rỡ như điên, ở đây có rất nhiều tài liệu luyện đan trân quý, có tiền nhiều cũng mua không được, có thể thấy nội tình của Bạch gia hùng hậu cỡ nào.
"Hãy nghỉ ngơi sớm".
Trưởng lão Bạch gia cười nói rồi chắp tay rời đi.
Người khác có thể không biết nhưng người của Bạch gia tất nhiên sẽ biết rất rõ ràng, hoa viên này không đơn giản, cũng là một trong những trọng địa của Bạch gia, ngày thường những người có cấp bậc thấp trong Bạch gia cũng không có đủ tư cách để bước vào đây. Lão tổ đã muốn mời người ngoài đến nơi này thì chứng tỏ ông ta thành tâm coi trọng những vị khách này tới mức nào.
Toàn bộ Bạch gia cũng không ai phản đối.
Nếu không có sự hỗ trợ của những vị khách này thì Bạch gia đã bị diệt tộc từ lâu rồi, đừng nói là mời bọn họ đến nơi này, ngay cả chuyện để cho bọn họ mang cả hoa viên đi thì Bạch gia cũng sẽ không lên tiếng phản đối. Ân tình cứu mạng làm sao có thể dùng tiền tài để cân đo đong đếm được.
"Thực sự không tệ".
"Ngươi nói xem, Bạch gia sắp xếp cho chúng ta ở lại đây có dụng ý gì khác không?"
"Lão phu thật sự rất muốn hái chúng".
Trưởng lão Bạch gia đi rồi, còn lại mấy lão tướng quân Xích Diễm tụ tập xoa xoa tay, vuốt vuốt râu, có cả tên tiểu bối Triệu Bân kia nữa, hắn cũng đang sờ sờ cằm. Cả đám người ngươi một lời ta một lời, tư tưởng lớn gặp nhau.
Thần thái của mỗi người như đang muốn nói: ở đây có nhiều thứ tốt như vậy, nếu như không mang đi thì thật có lỗi với lòng tốt của lão tổ Bạch gia.
"Nhanh chóng trị thương đi".
Nữ soái nói rồi bỏ đi đầu tiên.
Hoa viên này không hề nhỏ nhưng linh khí vẫn nồng đậm dị thường, sâu bên trong thấp thoáng có một dãy lầu các, những người thích sự yên tĩnh sẽ rất hợp để sống ở đây, không chỉ có thể tu thân dưỡng tính mà còn có thể bồi bổ khí lực.
"Trị thương".
Mọi người bắt đầu tự chọn phòng cho mình.
Nữ soái bị thương, bọn họ cũng bị thương. Sau một trận ác chiến bọn họ phải nhanh chóng khôi phục thương thế, không biết kế tiếp sẽ còn xảy ra biến cố gì, dù sao đây cũng không phải là địa bàn của Đại Hạ.
Triệu Bân cũng nhấc chân bước đi nhưng những nơi mà hắn đi qua đều lộ ra những bảo bối khiến cho hắn chói mắt, khó lắm mới có được một chuyến tới Bạch gia, dù sao cũng phải lấy được bảo bối gì đó. Ở đây có nhiều kì trân dị bảo đến như vậy sao hắn có thể không nổi lên bệnh nghề nghiệp cho được.
Vào lầu các, hắn đi thẳng lên tầng hai.
Hắn khoanh chân nhắm mắt, lưu chuyển một vòng chu thiên, tiêu trừ sát khí trong cơ thể.
Trong hoa viên yên tĩnh nhưng trong đại điện Bạch gia bầu không khí lại rất áp lực.
Chuyển cả gia tộc đi đến nơi khác không phải là chuyện nhỏ, người có thể chuyển đi nhưng một số thứ lại không thể chuyển đi, ví dụ như trận pháp có rất nhiều loại đều đã bị thất truyền, mặc dù vẫn còn lại trận văn nhưng hậu nhân cũng không thể vẽ ra được, ngoài ra còn có rất nhiều cấm chế đều là tâm huyết của thế hệ trước.
Chỉ tính riêng hai điểm này thì người phản đối cũng đã có không ít.