Người này là Long Phi, chắc vì có chuyện gấp nên chạy như bay, thở hồng hộc.
“Tham kiến công chúa”.
Đám đông đứng hết dậy, chắp tay hành lễ.
Long Phi gật đầu cho có lễ, không nhiều lời, kéo Triệu Bân đi luôn.
“Đi đâu thế?”, Triệu Bân không hiểu gì.
“Xem bệnh cho mẫu hậu”, Long Phi đáp.
“Ta đâu phải lang trung”.
“Sư thúc Linh Lung nói, ngươi ắt sẽ có cách”.
Long Phi nhanh như cắt, dọc đường lôi lôi kéo kéo làm Triệu Bân đứng không vững.
Triệu Bân hít thở sâu một hơi, không khỏi liếc mắt nhìn Long Phi thêm một lần. Cô gái này không hề ngốc, theo họ của cha nhưng theo bối phận của mẹ, tính như thế thì Long Phi và Vân Yên bằng vai phải vế, hắn gặp Long Phi còn phải chào một tiếng sư thúc đấy. Chuyện này rất tùy hứng, hắn cũng lười so đo tính toán.
Điều hắn tò mò là rốt cuộc Hoàng Phi bị bệnh gì.
Nghe giọng điệu và nhìn sắc mặt của Long Phi thì chắc hẳn Hoàng Phi bệnh không nhẹ.
Chắc chắn Linh Lung đã xem bệnh cho Hoàng Phi rồi, có vẻ vì bó tay chịu chết mới bảo Long Phi tới tìm hắn.
Hắn rất kinh ngạc, tại sao Linh Lung dám chắc rằng hắn có cách.
Trên thực tế, trong lòng Linh Lung có một phần tín niệm. Tín niệm gì chứ, bất cứ việc gì bày ra trước mặt Cơ Ngân dường như không còn đáng kể nữa. Thánh Tử Thiên Tông từng tạo ra bao nhiêu thần thoại, đi đến đâu cũng xoay chuyển càn khôn. Bệnh mà cô ta không chữa trị được, chưa biết chừng Cơ Ngân trị được.
Khi hai người xuất hiện lần nữa, đã ở trong ngự hoa viên rồi.
Triệu Bân đảo mắt nhìn quanh, không thấy Hoàng Phi.
Lần nào hắn đến đây, Hoàng Phi cũng ở trong đình nghỉ mát, hoặc là đang uống trà, hoặc đang xem cổ thư. Không thấy bóng bà ấy đâu, nhưng cảm nhận một hồi thì nghe thấy tiếng ho dữ dội ở lầu các trong tẩm cung.
Đợi khi tiến vào lầu các, Triệu Bân không khỏi giật mình.
Trong trí nhớ của hắn, hoàng hậu của triều Long Đại Hạ phong hoa tuyệt đại, kinh diễm thiên hạ, lúc này đây lại biến thành một người bệnh tật rề rề, không còn sức lực, nằm liệt trên giường bệnh, đôi mắt trong veo ngày nào trở nên ảm đạm, dung nhan cũng nhợt nhạt không chút huyết sắc, nhất là mái tóc đen cũng trắng hơn cả tuyết.
Trước đó hắn đến đây, Hoàng Phi vẫn còn khỏe mạnh.
Mới vài ngày không gặp, sao lại trở thành thế này rồi.
Khi hắn đang đờ đẫn thì Hoàng Phi ho ra một búng máu. Có lẽ vì nhiều ngày không chải chuốt trang điểm, khi cúi người ho ra máu, mái tóc của bà ấy rũ tung ra che khuất nửa gương mặt, màu máu đỏ tươi càng tôn thêm sắc trắng đến chói mắt của mái tóc.
“Mẫu hậu!”, Long Phi vội vàng tiến lên.
“Sao ngươi lại tới đây?”, Hoàng Phi yếu ớt hỏi Triệu Bân.
“Sao lại thế này?”, Triệu Bân không hiểu.