Đệ tử của cô ta mặc dù không xuất sắc bằng Cơ Ngân nhưng cũng là một yêu nghiệt thiên tài vạn người có một.
Nếu như có thể ra sức bồi dưỡng thì càng tốt hơn.
Hửm?
Trong lúc đang nhìn, cô ta bỗng hơi nhíu mày rồi nhìn về một hướng.
Lọt vào trong tầm mắt của cô ta lúc này là một đóa hoa đang theo gió bay lên đỉnh núi, đóa hoa tràn đầy Phật quang chói mắt, nhưng chói mắt hơn lại chính là máu tươi nhuộm đỏ từng cánh hoa.
"Hoa ở đâu ra?"
Ngọc Cẩn lẩm bẩm rồi lại nhìn về phía lối vào, đôi mắt đẹp khẽ nheo lại, có người mang theo sát khí nồng đậm đang đi tới đây, còn chưa nhìn thấy ai thì cô ta đã cảm nhận được một luồng khí lạnh như băng tràn tới khiến cho chính bản thân cô ta cũng cảm thấy run sợ.
Phải có bao nhiêu hận thù mới có thể tạo ra sát khí kinh hoàng như vậy?
Ngoài ra cô ta cũng cảm nhận được mấy người Dương Huyền Tông cũng như Vân Yên và Đan Huyền đang lên núi cùng rất nhiều người khác.
Điều này khiến cho cô ta cảm thấy rất khó hiểu, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Ầm!
Triệu Bân đã lên tới đỉnh núi, đạp nát bậc thềm đá dưới chân.
Ngọc Cẩn nhìn thấy cảnh này thì lại cau mày, sát khí quá mạnh khiến cho cô ta mới đầu không nhận ra đối phương là ai, nhìn kỹ mới biết là Cơ Ngân, theo sao Cơ Ngân lại có thêm mấy người Dương Huyền Tông đang rầm rập chạy tới.
Cô ta rất hoang mang.
Mấy người Dương Huyền Tông cũng rất hoang mang.
Triệu Bân im lặng, dừng hoa Bồ Đề lại.
Cùng lúc đó, Bát Nhã cũng mở mắt ra, hơi nhíu mày.
"Sư tỷ, chính ngươi đã gọi hoa Bồ Đề sao?", Triệu Bân lạnh lùng nói.
"Hoa… Bồ Đề?"
Mọi người nghe thấy đều cả kinh, lúc này mới biết đóa hoa nhuốm máu kia chính là hoa Bồ Đề trong truyền thuyết, xưa nay rất ít người được nhìn thấy.
Hôm nay là lần đầu tiên bọn họ mới được nhìn thấy tận mắt.
Không hổ là hoa của Phật gia, nở rộ Phật quang hết sức an tường.
“Là ta”, Bát Nhã khẽ hé môi.
“Để làm gì?”, Triệu Bân lại hỏi.
"Ta muốn thành Phật", Bát Nhã khẽ nói.
"Có được nó thì ngươi cũng không thể thành Phật", Triệu Bân nhẹ giọng nói: "Cho dù ngươi có dùng chú Vong Thế thì ngươi cũng không thể xóa được nhân quả, ta là tội nhân, ngươi cũng là tội nhân, mười tám tầng địa ngục đang chờ ta ngươi cũng không thể thoát".
Nghe những lời hắn nói, những người có mặt như chết lặng.
Nhân quả gì?
Tội nhân gì?
Chú Vong Thế gì?
Đây là chuyện gì, Cơ Ngân đang nói gì, sao bọn họ không thể hiểu nổi?
Bọn họ nghe không hiểu, Bát Nhã cũng nghe không hiểu.
Chú Vong Thế là chú pháp của Phật gia, cô ta đã từng dùng sao?
"Hôm nay ta tới tìm ngươi để chấm dứt một đoạn nhân quả".
Triệu Bân hừ lạnh một tiếng, lập tức rút kiếm ra.
Đương nhiên thanh kiếm này không giết được Bát Nhã, trên người Bát Nhã nổi lên một luồng Phật quang, giống như bên trong cơ thể của Bát Nhã có một tòa Đại Phật Kim Thân hư ảo, sẽ ngay lập tức hiện thân khi cô ta gặp tình huống sinh tử. Nó cũng giống như huyết thai hộ thể của Nguyên Thương, điểm không giống duy nhất chính là Đại Phật Kim Thân này cực kỳ cứng rắn, ngay cả Thuấn Thân Tuyệt Sát cũng không thể phá vỡ phòng ngự này.
"Cơ Ngân".
Ngọc Cẩn khẽ quát, phóng tới nhanh như chớp.