Hắn ta là Long Dương, anh trai của Long Phi, thái tử của Long triều Đại Hạ.
“Trăm nghe không bằng một thấy”.
Long Dương nói, đây là lần đầu tiên hắn ta gặp Triệu Bân, nhưng ngày nào cũng được nghe kể về truyền thuyết của Thánh tử Thiên Tông. Mắt nhìn người của em gái đúng là không tồi, ý trung nhân của em gái là một nhân tài nghịch thiên.
Thế nhưng hồng nhan bạc mệnh, em gái không đợi nổi đến ngày nhân duyên mỹ mãn.
Triệu Bân khẽ gật đầu, hắn cũng vậy, cũng là lần đầu gặp Long Dương.
Long Phi giống hoàng phi, mà khí phách của Long Dương lại giống hệt Long Chiến, trong cốt tủy toát ra sự cương liệt, quang minh lỗi lạc, toàn thân lộ rõ chính khí.
Long Dương đi tới đại điện của triều đường.
Phụ hoàng ngã xuống, hắn ta phải vực dậy bầu trời này.
Ngự hoa viên.
Long Chiến và hoàng phi đều ở đó.
Hoàng phi còn ổn, chứ sắc mặt của Long Chiến không còn chút huyết sắc nào, trắng bệch như tờ giấy, khóe miệng còn rỉ máu. Ông ta đã hao kiệt như ngọn đèn cạn dầu, một mình ông ta còn đứng không vững, muốn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm còn cần hoàng phi ở bên cạnh dìu đỡ.
Ông ta đúng là một hảo hán.
Nếu được phong ấn từ sớm, nếu chìm vào giấc ngủ sâu từ sớm, ông ta cũng không cần đau đớn như vậy.
Nhưng ông ta không chịu.
Ông ta là hoàng đế của Đại Hạ, dù chết cũng phải cương liệt đến cùng.
Triệu Bân thoáng dừng chân, chắp tay hành lễ.
“Ta nên gọi ngươi là Cơ Ngân, hay nên gọi ngươi là Triệu Bân?”, Long Chiến mỉm cười yếu ớt, có vẻ như hoàng phi đã nói bí mật này cho ông ta. Trượng phu biến thành thế này, bà ấy cũng không nỡ giấu giếm nữa.
“Bất kể gọi tên nào, vãn bối cũng sẽ đáp lời”, Triệu Bân mỉm cười đầy khiên cưỡng.
Đêm hôm đó, Long Chiến bị phong ấn, do chính tay hoàng phi phong ấn.
Triệu Bân kiểm tra một lượt, hoàng phi tạm thời an toàn, chí ít huyết mạch vẫn chưa mất đi. Đến Long Chiến còn có thể gắng gượng đối đầu, huống hồ là người có căn cơ mạnh hơn như hoàng phi Vũ Linh. Cho dù bị cắn nuốt huyết mạch, trong thời gian ngắn sắp tới, bà ấy cũng không biến thành ngụy bí giả.
“Nếu ngày nào đó ta cũng không còn nữa, mong ngươi giúp đỡ Long Chiến”, hoàng phi khẽ nói.
“Ta còn, Đại Hạ còn”.
Năm chữ này, Triệu Bân nói rất chân thành.
Hắn mắc nợ Sở gia, cũng mắc nợ hoàng tộc. Không có Long Phi dùng tính mạng hiến tế cũng sẽ không có hắn của ngày hôm nay. Gọi là ân tình cũng được, gọi là đại nghĩa cũng được, hắn sẽ bảo vệ Long triều Đại Hạ.
Hắn bỏ đi, tới chỗ ở của Hồng Uyên.
Không thấy Hồng Uyên.
Theo hắn nghĩ, chắc hẳn Hồng Uyên đang đi tìm rừng rậm Huyết U.
Tuy Hồng Uyên không ở đây, nhưng Linh Lung đang ngồi uống trà trong đình hóng mát. Đồ đệ của người đứng đầu thiên hạ nhưng trạng thái không ổn lắm, khỏi cần tra xét cũng biết huyết mạch của cô ta đang thất thoát, ngày này cuối cùng cũng đến.