Nhìn lại, rõ ràng là chưa vỡ!
Tất cả, đều đến hết sức đột ngột.
Long Phi giật mình, cực kỳ xấu hổ, nhất là lúc Triệu Bân mở quần ra nhìn vào trong xem khiến cô ta rất muốn bật cười, chuyện đầu tiên bọn nam nhân làm khi tỉnh dậy chính là kiểm tra tiểu huynh đệ… Có còn hay không ư?
Triệu Bân vẫn chưa phát hiện ra Long Phi.
Nói chính xác hơn là sự chú ý của hắn không nằm ở đây.
Nói chính xác hơn, sự chú ý của hắn đã chuyển sang thành Thiên Thu.
Cái gọi là trứng nát đó là đang nói về quả trứng vàng, nó cũng chưa nát hết toàn bộ, chỉ vỡ một mảnh, cũng chỉ to cỡ bàn tay, nói thẳng ra là tạo thành cái lỗ trên trứng, có tinh khí bốc lên, linh lực càn quét như làn sóng nhiệt đập vào mặt, đại trưởng lão đang dõi mắt qua cái lỗ đó để nhìn vào trong.
“Là gì thế?”, Triệu Bân dùng phân thân hỏi.
“Có trời mới biết”, đại trưởng lão chuyển tầm mắt, xoa xoa hai mắt, trong quả trứng vàng có mây mù lượn lờ, hào quang lại bắn ra bốn phía, chẳng những không thấy gì mà còn bị chói mắt, nhìn lại khóe mắt mình còn đang chảy đầy máu tươi, các trưởng lão khác cũng tiến lên xem thử, kết quả cũng không khác là mấy, đều bị chói mắt.
Thảm nhất không ai bằng Ma Tử, bị chói mất cả tầm mắt.
“Thần thú ư?”
Triệu Bân thầm nghĩ trong lòng, đã phá vỏ ra rồi vẫn không thể thấy được là gì.
Từ đó có thể thấy tiểu bảo bảo bên trong quả trứng là loài vật nghịch thiên.
Nhìn rất lâu hắn mới chuyển tầm mắt.
Đến tận lúc này hắn mới nhìn thấy Long Phi.
“Cô đến đây từ khi nào thế”.
Triệu Bân sợ suýt vãi ra quần, vội vàng kéo chăn che kín người.
Một loạt động tác khiến Long Phi bật cười, ta còn cưỡng bức ngươi được chắc?
Cái đó thì chưa thể nói chắc được.
Triệu Bân trưng vẻ mặt vô hại, quần chăn chặt hơn.
Long Phi khẽ liếc mắt, người kỳ lạ thì ở đâu cũng có, ở Thiên Tông lại càng nhiều.
Cô ta lười quan tâm, xoay người bỏ đi.
Lúc ra đến cửa, cô ta còn quay đầu lại nhìn nhìn, tên nhỏ xíu kia đang nhìn vào trong chăn, cái đầu nhỏ xíu cứ quay qua quay lại trông cực kỳ hài hước, thật kỳ lạ, kẻ thường xuyên bị bắt quả tang đi lầu xanh lại muốn giữ thể diện, ai không biết còn tưởng là cô ta âm mưu gây rối ấy chứ?
Màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Triệu Bân ra khỏi phòng khi mùi cơm đã lượn lờ khắp nơi.
“Triệu công tử, ăn cơm đi”.
Hai thị nữ cười, nụ cười có vẻ không được bình thường lắm.
Triệu Bân không rõ mô tê gì, sải bước chân nhỏ nhắn đến thẳng bàn ăn.
Long Phi cũng ngồi xuống, ánh mắt nhìn hắn ấy à! Kỳ lạ đến mức không thể lạ hơn được nữa, tên đó đúng là tự giác! Đừng thấy tên đó trông khỏe mạnh kháu khỉnh, cả người cực kỳ vô hại mà lầm, thật ra chẳng phải là đứa trẻ ngoan ngoãn gì.
Gió nhẹ khẽ lướt qua, cuốn theo mùi hương của nữ tử.
Có người đến, là một bóng hình xinh đẹp.
Long Phi thấy thế thì vội vàng đứng dậy.
Thị nữ thấy thế bèn chắp tay.
Đó không phải ai xa lạ, chính là hoàng phi Vũ Linh.
Bà ấy không đến để chơi, là do Linh Lung xin xỏ để bà ấy đến khám cho Cơ Ngân, nói thẳng ra, cả Dương Huyền Tông cũng không ngờ được đường đường là hoàng hậu Đại Hạ lại thật sự đến đây.
“Ra mắt hoàng phi”.
Triệu Bân cũng vội vàng đứng dậy, chắp tay cúi người.
“Đừng đa lễ”.
Hoàng phi Vũ Linh khẽ cười, ánh mắt nhìn Triệu Bân cũng chất chứa sự dịu dàng của người làm mẹ, nhóc con này thật sự rất đáng yêu, thuận mắt hơn mấy gương mặt đại trà kia nhiều, vì thích nên mới không nhịn được giơ tay nhéo nhéo mặt Triệu Bân, cảm giác không tệ.
“Mẫu hậu, sao người lại đến đây”, Long Phi cũng tiến lên.
“Hoàng cung buồn chán quá, ra ngoài hít thở không khí”, hoàng phi Vũ Linh cười.
Dứt lời, bà ấy ngưng tụ một đám mây chân nguyên, đặt Triệu Bân lên đó, hít khí trời là giả, đến khám bệnh cho người ta là thật, hoàng hậu Đại Hạ có mắt nhìn người vượt xa Linh Lung và nữ soái.
Cái này thì Triệu Bân tin tưởng tuyệt đối.
Tính tuổi tác thì hoàng phi còn nhỏ hơn hoàng đến một tuổi.
Xét vai vế, hoàng phi còn lớn hơn hoàng đến một bậc.
Thế nên mới nói hoàng đế cũng khá là kỳ lạ, kỹ năng cưa cẩm là thượng thừa, cưới được sư thúc, nên biết rằng sư phụ của hoàng phi Vũ Linh là người cùng thế hệ với Đại Hạ Hồng Uyên, bà ấy là một nữ tử tài hoa, cả Đại Hạ đều biết, kinh nghiệm của bà ấy cũng không ai có thể sánh bằng.
Đỉnh Ngọc Linh chìm vào yên tĩnh.
Long Phi không nói, Triệu Bân không lên tiếng, hai thị nữ cũng vậy.
Hoàng phi Vũ Linh đặt một tay lên đỉnh đầu Triệu Bân, có vầng sáng chiếu xuống, hóa thành mây khói hòa tan vào cơ thể Triệu Bân, quan sát tứ chi bách hải, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch của hắn, rất lâu sau đó vẫn không có ai nói gì, chỉ thấy bà ấy khẽ nhíu mày, không biết có nhận ra được manh mối gì không.
Triệu Bân cảm thấy cực kỳ áp lực.
Khoảng cách gần mới có thể cảm nhận được uy áp từ hoàng phi Vũ Linh, dù nằm sâu trong cơ thể vẫn khiến hắn không thể thở nổi, cảm giác đó nặng nề hơn uy áp của Tử Y Hầu rất nhiều, hoàng hậu Đại Hạ quả là sâu không thể lường trước được, người như đại trưởng lão của Ma gia, bà ấy đánh mười người cũng được nữa là.
Cũng vì thế nên hắn mới hiểu ra được một chuyện.
Hoàng đế của một quốc gia đều có tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần.
Đến phiên hoàng đế Đại Hạ thì chỉ có mỗi mình hoàng phi là thê tử, không phải là do hoàng đế không muốn cưới thêm, mà có lẽ là không dám, có gan cưới thêm vợ, hoàng phi sẽ nổi cơn tam bành, có thể sẽ thiến cả hoàng đế, thế nên mới nói không nên tìm thê tử quá mạnh mẽ, thế sẽ không có cảm giác an toàn.
“Quỷ dị”.
Hoàng phi liên tục thì thào, ánh mắt cũng lóe lên mãi.
Một người hết sức bình thường, sao tự nhiên lại hóa thành con nít.
Lại không thể tìm thấy chút manh mối gì.
“Hoàng đế với hoàng phi thì ai nằm trên nhỉ”.
Triệu Bân thầm nghĩ trong lòng, đúng là con người kỳ lạ, hoàng phi thì bận khám bệnh cho hắn, trong đầu hắn lại nghĩ những thứ này, một khi đã tưởng tượng thì mọi thứ không còn đường quay lại được nữa, cứ tưởng tượng mãi không thôi.
Ai nằm trên.
Đó là một vấn đề, e là cả Đại Hạ đều rất tò mò.
“Ngươi… Rất muốn biết hả?”
Hoàng phi đột nhiên lên tiếng, đó là lời nới với Triệu Bân.
Triệu công tử nghe thấy thế thì đột nhiên muốn tè ra quần.