Đây là biển sương mù đấy, cảnh giới Thiên Võ vào trong đây cũng lạc đường, chẳng ngờ tên này lại không bị mất phương hướng. Còn ngọn đèn đó nữa, chắc là đồ của tiên gia, suốt dọc đường nó đều phát ra ánh sáng vàng kim, chắc là nhờ có nó dẫn đường.
Triệu Bân đã đến và bước lên chiến thuyền.
“Lại làm phiền tiểu hữu rồi”, Lão tổ Bạch gia cười ngại ngùng. Ông ta đã vạch sẵn đường đi và dự đoán tất cả những biến cố có thể xảy ra, chỉ có duy nhất một điều không ngờ tới đó là biển sương mù lại tới sớm hơn dự tính mười năm.
Vì vậy họ mới bị mắc kẹt ở đây hơn một tháng.
Cũng may Cơ Ngân giỏi, nếu không thì có thể sẽ phải đợi mấy năm.
“Ta còn tưởng không còn được gặp ngươi nữa”, nhóc ham tiền hớn hở kéo lấy tay Triệu Bân.
“Lên đường trước đã”, Triệu Bân mỉm cười, cầm bảo liên đăng bước lên trước một bước để dẫn đường.
“Này, nữ soái đâu?”. Một lão tướng của quân Xích Diễm chọt nhẹ hắn.
“Một lời khó nói hết”, Triệu Bân hít một hơi thật sâu, còn không quên nhìn vào nhẫn ma. Nữ soái ấy à? Vẫn còn đang nằm trong quan tài băng ngọc, cô ta đã bị mất hết tu vi, phải đưa về Đại Hạ cho Hoàng phi xem bệnh thử.
Mọi người cũng không hỏi nhiều, ai cũng có dự cảm không lành.
“Đây là thánh nữ nhà họ Nhan sao?”. Mấy lão già của Bạch gia vây quanh Nhan Như Ngọc đang ngủ say, họ đều là gia tộc siêu cấp, sao có thể không nhận ra cô ta, đặc biệt là nhóc ham tiền, cô ta nhìn mà không hiểu gì cả.
Nhưng người được chú ý nhiều hơn là Triệu Bân.
Mới một tháng không gặp mà không ngờ hắn đã lên Địa Tạng tầng năm.
Tốc độ tăng cấp thế này, lẽ nào tên nhóc đó có ngộ tính cấp thần sao? Còn khí tức của hắn nữa, cũng đã khác hẳn so với trước đó, mắt mấy lão già đó đều sáng lên, thế này là đã thay da đổi thịt rồi.
“Tiên lực!”, Tử Linh khẽ nói.
“Tiên lực?”, mọi người nghe xong lại cảm thấy khiếp sợ.
Triệu Bân cười, coi như là ngầm thừa nhận. Hắn là cảnh giới Địa Tạng, cũng là người mang chín phần tiên lực, ai thấy cũng giật mình. Nói dăm ba câu thì không giải thích rõ được, mà diễn tả kỹ càng, chưa chắc họ sẽ tin. Dù sao tất cả cũng đã mệt mỏi trong biển sương mù này một tháng ròng, họ hoàn toàn mù tịt về việc xảy ra ở thế giới bên ngoài.
“Được biết bao nhiêu là tạo hóa!”
Đám tiểu bối hâm mộ, lớp người già thì thổn thức không thôi.
Đặc biệt là mấy lão tướng của quân Xích Diễm, chuyến tới Nam Vực lần này đúng là không vô ích.
Ba ngày.
Họ tốn hết ba ngày, chiến thuyền mới có thể chạy ra khỏi biển sương mù.
Địa điểm vẫn là bờ biển, tứ phương không thấy bóng người. Như vậy cũng tốt, đỡ bị người ta phát hiện, không có mê tung trận là biển sương mù, chiến thuyền lao nhanh như gió, vượt qua nơi phồn hoa, ra khỏi Nam Vực.
“Tạm thời vậy đã!”
Đến một vùng biển, Triệu Bân mang Nhan Như Ngọc rời đi.
Hắn đã đồng ý cứu lão tổ Nhan gia nên không thể chạy được.