“Một cây cải thảo tươi tốt quá chừng!”
Các lão bối của thành Thiên Thu lộ ra thần thái thâm trầm.
Các lão bối của Nhan gia thì bật ra một tiếng ho khan.
Nói thật lòng, họ thấy tên Cơ Ngân này thuận mắt hơn Lâm Nhung nhiều. Hắn là một kẻ tàn bạo tuyệt đại, nhưng cũng là kỳ tài cái thế, điều duy nhất không hoàn hảo là… gương mặt quá đỗi tầm thường.
“Trông hắn… như thế này!”
Đại trưởng lão Ma gia hiểu chuyện nên lấy ra một cuộn tranh vẽ, len lén đưa cho lão tổ Nhan gia nhìn thử.
Hình ảnh trên bức vẽ đó tất nhiên là dung mạo thực sự của Triệu Bân.
Nhan gia đã gia nhập vào thành Thiên Thu của họ, cũng không cần phải giấu giếm nữa.
“Đệt!”
Lão tổ Nhan gia buột miệng chửi thề vô cùng khí phách.
Người của thành Thiên Thu đã dự đoán được từ trước, còn người của Nhan gia chỉ biết mờ mịt.
Đợi khi họ cùng nhau ghé tới nhìn, không chỉ một người buột miệng, nó như đại hội chửi thề luôn.
Hóa ra người có gương mặt tầm thường và phổ biến kia đẹp trai đến vậy, lại còn là Triệu Bân của thành Vong Cổ.
Nếu điều này đồn ra ngoài chắc thiên hạ sẽ sững sờ lắm.
Lão tổ Nhan gia vuốt râu, ánh mắt nhìn Triệu Bân càng lúc càng thấy ưng lòng. Một hậu bối giỏi giang lại chịu được đòn, thiên phú đáng nể, dung mạo đẹp trai như thế, có đốt đèn lồng cũng không tìm được đâu!
Lão già này cũng rất thú vị, ngắm nghía một hồi rồi đột nhiên nảy ra ý nghĩ rất mới mẻ: Nhà ta có cây cải thảo trắng muốt đấy, hay là ngươi… ăn đi?
Đêm khuya, Triệu Bân mới từ từ mở mắt.
Hắn không nói gì, sau khi ngồi dậy chỉ lặng lẽ đờ đẫn.
Nhan Như Ngọc ngập ngừng rồi thôi, sau cùng không dám làm phiền. Cái chết của Long Phi e là đem đến đả kích rất lớn cho hắn.
Thấy hắn tỉnh dậy, không ít người định tiến tới tìm hắn trò chuyện, ví dụ như Thương Khung, ông ta cực kỳ tò mò về tấm thân bất tử của Triệu Bân, muốn biết rốt cuộc đó là bí pháp gì.
Thế nhưng, thấy trạng thái của Triệu Bân không ổn, đám đông không dám đến gần.
Trên thực tế, cho dù họ có hỏi, Triệu Bân cũng không trả lời được, bởi vì bản thân hắn còn mờ mịt nữa mà? Trạng thái bất diệt này hình như không phải bí pháp, không phải cứ muốn dùng là dùng được.
Đoạn đường sau đó bình an vô sự.
Mà Triệu Bân cũng im lặng không nói gì, giống như một pho tượng.
Không biết tới ngày thứ mấy, đám đông chia nhau ra.
Sát thủ La Sinh Môn rút lui trước, mỗi người cầm một cuốn sổ nhỏ tới tìm môn chủ lĩnh tiền.