Triệu Bân thầm nghĩ, hai mắt gần như nheo thành một đường thẳng.
Hắn không hiểu, rõ ràng đối phương ở cảnh giới Chuẩn Thiên, tại sao lại có uy thế của Thiên Võ lộ ra.
“Ông ta từng là cao thủ Thiên Võ”.
Thương Khung điềm tĩnh đưa ra lời giải thích này.
Ánh mắt Triệu Bân âm u khó đoán, hắn cũng suy đoán như vậy, không hẹn mà gặp trùng khớp với câu nói của Thương Khung. Lão già áo đen bây giờ chắc hẳn cùng một loại người với Hùng Thương của Đại Nguyên, cũng từng là cao thủ Thiên Võ, sau đó rơi xuống Chuẩn Thiên, như thế thì việc trên người ông ta còn sót chút uy thế của Thiên Võ hoàn toàn có thể giải thích được. Dù cùng là cảnh giới cao nhất của Chuẩn Thiên, nhưng võ tu như thế này, võ tu Chuẩn Thiên bình thường khác không thể bì được.
“Tên này cũng thật rảnh, có tu vi như thế này thì tới thẳng Mộ gia cướp hộp sắt là được rồi, còn thừa thãi đến mức mượn tay kẻ khác để cướp”, Thương Khung là người nói nhiều nên lại bắt đầu líu ra líu ríu. Nếu đổi lại là ông ta thì sẽ không phiền hà như thế này đâu, xông vào là cướp, cướp xong thì chạy.
“Tiền bối à, thời đại thay đổi rồi!”, Triệu Bân nói: “Người như ông ta mà tiến vào thành Mộ Quang chưa chắc đã ra được. Căn cơ của Đại Hạ vượt xa những gì ông tưởng tượng, trước đó tôi đã cảm nhận được, cao thủ Chuẩn Thiên trong thành không dưới năm mươi người. Thi tộc dám động tới vũ lực trong thành, chắc chắn sẽ bị các cường giả bao vây”.
Thương Khung không đáp lời, lúc trước ở trong thành ông ta không thăm dò, không biết được đội hình của thành Mộ Quang. Nếu giống như Triệu Bân nói thì cũng không sai, đổi lại là ông ta, ông ta cũng không mạo hiểm đi cướp. Đánh một gia tộc và bị quần ẩu là hai khái niệm khác hẳn, mượn tay người khác xem ra an toàn hơn nhiều.
“Không phải là Thi Tổ đấy chứ!”
Triệu Bân sờ cằm, thoáng trầm ngâm.
Nghe đồn Thi tộc chỉ có một cao thủ Thiên Võ là Thi Tổ, mà người này từng đạt tới cảnh giới Thiên Võ, chưa biết chừng chính là Thi Tổ. Có lẽ vì gặp phải biến cố nào đó mới bị hạ tu vi.
Tất nhiên.
Đây chỉ là suy đoán, đúng hay không vẫn chưa xác định được.
Thương Khung lại lên tiếng: “Nghĩ gì thế? Mau đi đi! Ngươi không đánh lại được ông ta đâu!”
Chuyện này thì chưa chắc.
Triệu Bân xoay cổ, ông ta từng ở cảnh giới Thiên Võ không có nghĩa lúc này cũng là cao thủ Thiên Võ, chỉ cần không phải là Thiên Võ thì hắn mất gì một trận chiến cơ chứ, hắn không còn là võ tu thấp hèn năm đó nữa rồi.
Ở phía đối diện, lão già áo đen cũng đứng vững.
“Lão tổ, cứu ta!”, thanh niên áo tím vẫn chưa chết, nhưng thất khiếu đang chảy máu ào ào.
“Phế vật!”, lão già áo đen tỏ ra thờ ơ, đặt tay lên đỉnh đầu của hắn ta.
Tiếng la thảm thiết vang lên, thanh niên áo tím gần như tàn phế bỗng chốc bị lão già áo đen hút thành một cái xác khô, Triệu Bân nhìn cảnh ấy mà không khỏi hít thật sâu. Đối xử với người nhà mình mà còn ác như thế, lão già này tàn nhẫn thật!
“Khí huyết tinh khiết quá”.
Nuốt xong thanh niên áo tím, lão già áo đen lại nhìn chằm chằm vào Triệu Bân.
Đáp lại lão ta là tiếng kiếm ngân, Triệu Bân sử dụng thuấn thân tuyệt sát.
Ôi chao?
Thương Khung giật mình, bởi không hề biết Triệu Bân còn có thể thuấn thân.