Thương Khung xem ra còn kích động hơn cả nó, nếu không phải vì có người ngoài ở đây, chắc hẳn ông ta đã nhảy ra rồi.
“Đúng rồi”, Triệu Bân thu lại chiến kích.
“Chiếc hộp này rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu bí mật?”, Chiêu Tuyết không nén được câu hỏi.
“Thứ bí mật này e là lớn đến mức các ngươi khó lòng tưởng tượng”, Triệu Bân hít một hơi thật sâu.
Kiếm Nam còn đỡ, chứ Chiêu Tuyết thoáng nhíu mày.
“Chiếc hộp sắt này, có thể tạm thời để ở chỗ ta không?”
Triệu Bân nhìn về phía Chiêu Tuyết, câu nói mà hắn từng nói với Bạch gia, hắn nhắc lại thêm lần nữa.
“Tất nhiên là được”, Chiêu Tuyết nhẹ nhàng nói.
“Bí mật của nó, đợi khi nào tới núi Bất Tử sẽ nói rõ với hai người”, Triệu Bân phất tay, thu lấy chiếc hộp sắt rồi bước ra khỏi địa cung: “Mau chóng thu dọn đi, đợi ta quay về rồi lên đường”.
“Ngươi đi đâu thế?”, Kiếm Nam đuổi theo.
“Có bạn từ phương xa tới... phải đập chết hắn”, Triệu Bân truyền lại một câu.
Kiếm Nam nghe xong mà mờ mịt, bạn bè gì cơ?
“Hại huynh bị cuốn vào chuyện phân tranh này rồi”, ở phía sau, Mộ Chiêu Tuyết khẽ cắn răng, cụp mắt cúi đầu.
“Muội ngốc, ta là tướng công của muội cơ mà!”, Kiếm Nam mỉm cười dịu dàng, kéo tay Chiêu Tuyết.
Đôi mắt Mộ Chiêu Tuyết rưng rưng, nhưng cô ta vẫn mỉm cười tươi tắn.
Bàn tay của hắn ta chưa có khoảnh khắc nào ấm áp như thời khắc này.
Ở bên này, Triệu Bân đã độn thổ ra khỏi Mộ gia.
Bên ngoài phủ đệ của Mộ gia vẫn nườm nượp bóng người, ai nấy chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng vì dính dáng tới Đại Tế Ti nên không ai dám nhúng tay, cũng không ai dám tiến vào. Cho dù là cao thủ Chuẩn Thiên cũng sẽ chịu tai ương cùng họ thôi!
Cách hành xử của Đại Tế Ti, cả Đại Hạ này đều biết.
Không ai tiến vào cũng tốt, tránh được rắc rối không cần thiết.
Triệu Bân ra khỏi thành Mộ Quang bèn chạy thẳng tới một dãy núi.