“Ngươi coi kẻ trừng phạt là vật trang trí à?”, Nguyệt Thần liếc xéo Triệu Bân: “Đó là một vị thần đấy”.
Ực!
Triệu Bân nuốt nước bọt ừng ực.
Hắn biết phàm giới có một “kẻ trừng phạt” thần bí, không ngờ hóa ra là một vị thần.
“Nếu dùng con mắt của thần linh thêm lần nữa chắc chắn sẽ bị phát giác. Với tu vi của ngươi, với trạng thái của ta hiện giờ, đâu cần kẻ đó ra tay, thổi một hơi cũng chết cả hai rồi”, Nguyệt Thần chậm rãi nói: “Ngoan ngoãn chút thì hơn”.
“Cả hai đều là thần, tại sao người đó không nể mặt ngươi?”
“Theo bản tôn thấy, khả năng kẻ đó tiêu diệt ta khá là lớn”, câu nói của Nguyệt Thần khá thâm sâu: “Trước khi thành thần linh, ta và kẻ đó có chút khúc mắc, chắc tới tám phần là sẽ không hòa giải được đâu”.
“Để ta đoán xem, chắc chắn ngươi trộm đồ của ngươi ta rồi”.
“Đó là trộm sao? Bản thần chẳng qua chỉ muốn mượn dùng thử thôi”.
“…”
Vào đêm.
Thành Vong Cổ chiến hỏa liên miên.
Thành trấn nhỏ và xa xôi này vốn chẳng được mấy người biết mặt nhớ tên, bây giờ lại trở thành một quan ải hùng vĩ ngăn chặn bước tiến của ác linh. Quân đội Đại Hạ bị đánh cho tan tác suốt dọc đường đã rút về nơi này từ nửa tháng trước, tiện thể dựa vào tòa thành này cùng mạch núi ở hai bên, gắng gượng xây dựng một đoạn trường thành đỏ rực màu của máu.
Ác linh như cơn sóng thủy triều hung ác.
Con nọ nối tiếp con kia, nhào lên tường thành.
Bên trong thành, số lượng ác linh tấn công được vào bên trong cũng không thể đếm xuể. Cũng giống như đế đô bị hạ gục trước đó, nơi nào có thể trông thấy được, ví dụ như quán trà, tửu lâu, đường phố, cửa hàng đều có người đang đánh, tình cảnh hết sức thê thảm.
“E là sắp không giữ được nữa rồi”.
Thành chủ Vong Cổ Dương Hùng kéo lê tấm thân bê bết máu, dồn sức tấn công ác linh.
Quay lưng lại với lão ta là Yên Thiên Phong - cha của Thanh Dao, thành chủ thành Thanh Phong.
Anh em hoạn nạn có khác.
Mỗi khi hai người này gộp chung vào một chỗ, về cơ bản toàn là trận chiến lớn.
Quân nhân mình đồng da sắt, từ khi ác linh xâm phạm đã quyết tử chiến không lùi.
Giống như họ, binh tướng Đại Hạ cũng quên mình vì nghĩa, dùng tính mạng của bản thân để bảo vệ biên cương.
Đùng uỳnh!
Cùng với một tiếng nổ lớn, tường rào phía Nam đổ sập.
Sau đó là tiếng gào thét bùng nổ, ác linh ồ ạt tấn công từ lỗ hổng, có cả ác linh hình người mà cũng có ác linh hình thú. Chúng giống như cơn sóng đen ngòm nhấn chìm từng tòa kiến trúc, nuốt chửng từng sinh mạng.
Đánh!