Và Ân Trú là một trong số đo.
“Đây là hoàng cung”.
Hoàng phi lạnh lùng nói, có chút tiên lực phảng phất, làm giảm đi khí thế của Ân Trú, cũng ngăn được thuấn thân mà Triệu Bân định sử dụng.
Điều này khiến Triệu Bân ngạc nhiên vô cùng.
Hoàng phi có thể nhìn thấu được bí thuật Thiên Nhãn của hắn? Bà hoàng phi này mở buff gì vậy! Hoàng phi của Đại Hạ đáng sợ vậy sao? Một “cây bắp cải” ngon như vậy, sao lại để Long Chiến chiếm được chứ?
Hừ!
Ân Trú lạnh hừ một tiếng, cố gắng nén lại sát khí.
Triệu công tử cũng chẳng sợ, doạ ta cũng vô dụng.
“Chỉ một lần này!”
Hoàng phi rất điềm tĩnh, bà ấy vừa nói với Ân Trú, vừa cảnh cáo, cũng là mệnh lệnh. Trước mặt bà ấy mà Ân Trú còn dám ngông cuồng hỗn xược như vậy, lão ta tưởng đây là phủ Đại Tế Ti thật à? Đúng là trò đùa, uy nghiêm và khí thế của bà ấy sừng sững như núi.
“Lão phu lỗ mãng rồi”.
Không biết là kiêng dè hoàng phi hay kiêng dè thân phận của hoàng phi nhưng Ân Trú đã thực sự biết sợ.
Triệu Bân cũng thế, hắn phải nể mặt hoàng phi chứ.
Nếu thực sự đánh nhau, hắn không ngại hẹn Ân Trú ra đánh một trận.
“Nguyên liệu mà ngươi cần”.
Hoàng phi nói rồi phất tay áo, một chiếc hộp vuông vức bằng ngọc bay ra.
Ân Trú tiện tay đón lấy, đôi mắt già nua hấp háy ánh sáng.
“Cỏ Hồng Liên Linh Tâm”.
Triệu Bân thoáng nheo mắt, chiếc hộp bằng ngọc tuy được phong ấn cẩn mật nhưng khó lòng thoát khỏi đôi mắt thấu thị của hắn, hắn vẫn nhìn ra được bên trong đựng gì. Đây là một cây cỏ màu đỏ, đỏ tươi như sắp chảy ra máu, trùng hợp làm sao khi hắn nhận ra, vì từng thấy trong bí quyển, hôm nay là lần đầu thấy vật thật.
Thứ này là loài cây đã tuyệt tích.
Thật không ngờ, trong tay hoàng phi lại có một cây.
Nếu biết hoàng phi có thì đêm qua hắn cũng lên tiếng xin rồi, phen này thật hời cho lão Ân Trú quá. Lấy cỏ Hồng Liên Linh Tâm chắc hẳn là đem đi luyện đan, vả lại, cấp bậc của đan dược này cũng không thấp.
“Đa tạ hoàng phi!”
Ân Trú nhận xong quay người đi luôn.
Trước khi đi, lão ta không quên đảo mắt liếc nhìn Triệu Bân, sát khí trong đó vô cùng lạnh lẽo.