Thanh Dao, U Lan, Lăng Phi, Xích Yên… ánh mắt rất kỳ lạ.
Đáng lý ra...
Trong ký ức của Cơ Ngân, đáng lẽ phải có mặt họ.
Ví dụ như, bị U Lan hành thích.
Ví dụ như, bị Thanh Dao lôi đi đóng vai vị hôn phu.
Ví dụ như, mọi chuyện ở thành Vong Cổ cùng Lăng Phi và Xích Yên.
Nhất là kiều đoạn Xích Yên bị hắn bắt gặp khi đang tắm.
Thế nhưng không có cảnh nào cả.
Ai cũng đến đây với tâm lý “đằng nào mà chẳng chết”.
Đến rồi, căn bản chẳng có việc gì cho họ cả!
Tình huống gì thế này!
“Lão đạo, có thể tua nhanh được không”.
Không biết vị “nhân tài” nào thậm thụt hỏi một câu như thế.
“Người khôn không nói nửa chừng, lão phu muốn xem cảnh hắn uống rượu ôm gái”, không ít lão già vuốt bộ râu, Cơ Ngân lúc nhỏ suốt ngày gặp được cơ duyên, suốt ngày bắt được may mắn, họ xem chán cả mắt rồi.
Vì thế, phải đổi sang thứ khác.
Thay đổi phong cách ấy mà!
Ví dụ như phim tình cảm có cảnh “hành động” chẳng hạn!
Ví dụ đám người không có liêm sỉ này, vơ đại một cái cũng được cả nắm.
Hình ảnh thay đổi, thực sự có cảnh tượng ấy.
Thấy vậy, không ít người ngồi thẳng dậy, trợn tròn hai mắt.
Thế nhưng, sau khi xem xong, tất cả đồng loạt giật giật khóe miệng.
Trong hình ảnh, đúng là Cơ Ngân có vào thanh lâu, nhưng không phải để uống rượu và ôm gái hay tìm thú vui hưởng lạc, mà là tới ăn cơm. Hắn thuê một gian phòng, ôm theo chậu cơm to, ăn uống rất ngon miệng.
Người nào nhìn vào cũng thấy tam quan điên đảo.
Người nào nhìn vào cũng thấy giới hạn liêm sỉ rụng đầy đất.
Mẹ kiếp, bọn ta tròn mắt trông mong đợi cả nửa ngày, ngươi cho bọn ta xem thứ này? Đến cả Vân Yên và Linh Lung xem xong cũng thấy khóe miệng giật giật, chạy tới thanh lâu ăn cơm, đúng là một kiểu mới lạ!
…
“Không đúng mà!”
Huyễn Mộng cũng lầm bầm, ánh mắt rất kỳ lạ.
Trong trí nhớ của Triệu Bân, chắc hẳn phải có cô ta.
Ví dụ như liên minh với Ma gia.
Nhưng trong Thủy Mạc không hề xuất hiện.
Còn nữa, Triệu Bân đi thanh lâu là để nhìn thấy mẹ, điều này cô ta biết rõ, tại sao lại biến thành ăn cơm rồi? Không chỉ có thế, đến cả núi Bất Tử, thành Thiên Thu, cướp tù, bắt cóc đòi tiền chuộc… cũng không có.
Hắn là Triệu Bân ư?
Huyễn Mộng thầm nghĩ, đầu óc hơi choáng váng.
“Thật thật giả giả mà!”
“Bổn thần làm việc rất uy tín đấy nhé”.
Nguyệt Thần mỉm cười, lúc chiến đấu cũng không quên nhìn lại.
Đây là kiệt tác của cô ta, phải thưởng thức chứ!
Nếu không sao gọi là thần được, cấm chế rất ảo.
Dù cô ta không có mặt ở đó, cấm chế vẫn thiên biến vạn hóa.
Ngươi lục soát thế nào, nó sẽ biến hóa thế đó.
Bất kể thay đổi thế nào cũng vẫn có lợi cho Triệu Bân.
Thứ này cũng tương liên với võ hồn của Triệu Bân.
“Không thể nào”.